Dường như mọi thứ trước mắt đều nằm ngoài sức tưởng tượng của anh, nhưng vì đó là chủ ý của Cố Họa Y nên anh ta đương nhiên sẽ không từ chối, cộng thêm những gì anh ta nói vừa rồi, đó cũng chỉ là mấy câu bông đùa với Chu Hoa Đình và Trần Hiểu Đồng thôi.
“Phải đấy, hay là hai người cũng cùng đi đi, nếu không có hai người theo cùng thì thật nhàm chán.” Lý Phàm cười nói.
Trúc Hoa Nguyệt và Trần Hiểu Đồng ít nhiều cũng xao động, bây giờ ngay cả Lý Phàm cũng đã nói như vậy, nên họ cũng đồng ý mà không có ý kiến khác.
Advertisement
Lý Phàm đặt bốn vé máy bay và bắt đầu đến Võ Thành.
Tất nhiên, Lý Phàm biết sẽ có người theo dõi mình, nhưng anh không hề hoảng sợ chút nào.
Để đề phòng gặp nguy hiểm, anh đã gọi điện cho lão Lưu yêu cầu ông ta làm bảo vệ bên ngoài biệt thự của mình, chăm chú theo dõi mọi động thái.
Lão Lưu lúc đầu không muốn đồng ý, nhưng sau khi nghe Lý Phàm đề ra ba trăm triệu tiền thù lao thì ông ta đã vui mừng khôn xiết. Chỉ là báo tin vài ngày đã có thể nhận được ba trăm triệu, đây là một chuyện tốt.
Lúc này, lão Lưu mới dứt khoát đồng ý.
Sau khi Lý Phàm thấy mấy người Cố Họa Y đã thu dọn hành lý cả bảy tám tiếng, anh thật không nói nên lời. Chẳng qua là đi tham gia một buổi tiệc chiêu đãi hợp tác, cũng đâu phải đi du lịch, đến mức đó sao?
Cố Họa Y đỏ mặt sau khi nhìn thấy đôi mắt đờ đẫn của Lý Phàm, lúc này mới giải thích: “Em chỉ chuẩn bị trước, ngộ nhỡ ở lại Võ Thành thời gian lâu, có rất nhiều thứ cần phải mua nữa, cũng là giúp anh tiết kiệm tiền mà.”
“Nhưng kem chống nắng này để làm gì, gần đây Võ Thành cũng đâu có nóng lắm.” Lý Phàm không khỏi phân trần.
Cố Họa Y cười hì hì: “Em vô tình cầm nhầm, anh đừng hỏi nữa, anh cũng nên chuẩn bị một số thứ đi.”
“Chi bằng mình đi chuẩn bị một ít bao cao su.” Lý Phàm lẩm bẩm.
Cố Họa Y đã nghe thấy, cô tức giận liếc nhìn Lý Phàm nói: “Ý anh là gì, anh nói lại lần nữa xem.”
Lý Phàm giật bắn lên, rồi cười khan nói: “Em nghe nhầm rồi, em cứ coi như anh nói đùa đi.”
Cố Họa Y bĩu môi, tiếp tục đi thu dọn đồ đạc.
Lý Phàm mỉm cười bất lực, cũng hết cách với Cố Họa Y, nhưng như vậy cũng khá tốt.
Sau khi mấy người Lý Phàm lên máy bay, họ ngồi vào chỗ.
Lý Phàm đang lướt điện thoại, đột nhiên Cố Họa Y thì thào: “Chồng à, em phát hiện có người cứ luôn nhìn chằm chằm vào em suốt.”
Sau khi Lý Phàm nghe vậy, anh lướt nhìn một vòng theo bản năng, thật đúng là nhìn thấy có người cứ luôn nhìn vào Cố Họa Y.
Đối phương muốn nhìn thì cứ len lén nhìn cũng được đi, ai ngờ đối phương còn nhìn ngang nhiên như vậy.
Lúc này Lý Phàm không thể bình tĩnh, dám nhìn vợ anh, có từng hỏi qua anh chưa?
Anh vô thức vẫy vẫy tay với thanh niên nọ, chuyển dời sự chú ý của đối phương.
Sau khi thanh niên đó nhận ra thì nét mặt sa sầm lại.
Ngay lúc này, thanh niên đi thẳng về phía Lý Phàm, cười nói: “Thưa anh, tôi có thể đổi chỗ ngồi với anh không?”
Anh ta chẳng những nhìn trúng Cố Họa Y, mà còn nhìn trúng cả Trần Hiểu Đông và Trúc Hoa Nguyệt. Anh ta rất buồn bực rằng tại sao ba người đẹp này lại ngồi cùng Lý Phàm.
Anh ta cho rằng Lý Phàm nhất định là khá may mắn nên mới vậy, sau khi nghĩ đến đây, anh ta vô thức bắt đầu đứng dậy.
Lý Phàm hờ hững nói: “Xin lỗi, tại sao tôi phải đổi với anh. Với cả, vợ tôi đang ở ngay phía trước.”
Anh nói ra như vậy cũng là trực tiếp bộc bạch để đối phương biết Cố Họa Y là vợ mình và biết khó mà lui.
Nhưng ai biết được thanh niên này lại giả bộ như không nghe thấy, ngược lại còn chế nhạo Lý Phàm: “Haha, anh này, anh đừng có nói giỡn nữa, một cô gái xinh đẹp như vậy sao có thể là vợ anh được?”
Lý Phàm nghe xong thì ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông, nói: “Bớt ở đây nói xằng bậy với tôi, tôi sẽ không đổi đâu.”
Nếu đổi lại là người khác thì đã sớm nổi đóa lên, Lý Phàm cho là tính khí của mình vẫn còn rất tốt, nhưng đối phương chẳng hề buông tha lại còn nghi ngờ mình, Lý Phàm giỏi nhịn đến đâu, dĩ nhiên cũng không nhịn được.
Sau khi Cố Họa Y nghe thấy đối phương xúc phạm chồng mình, trong lòng cô cũng cảm thấy rất khó chịu, cô cau mày nhìn người thanh niên và nói: “Xin lỗi, mời anh rời khỏi đây. Tôi không chào đón anh.”