Thiệu Cẩm Văn Nhu

Chương 21: Tua nhanh



-Ông Lý thật khéo đùa.

Mắt Lý Mặc ngay lập tức tắt ngấm ý cười. Một tay hất ly rượu vừa được mời xuống đất. Bày tỏ rõ ràng sự tức giận:

-Cậu Phó không thật sự nghĩ tôi đang đùa đấy chứ?

Hắn rõ ràng biết ông ta đang không đùa. Cũng biết rõ người cứu được mạng hắn ngày hôm nay đã được nằm lên cán đưa đi rồi.

Nhưng may cho cái mạng của hắn. Hôm đó hắn thật sự không bị đánh chết, chỉ bị phế đi 2 chân. Coi như cảnh cáo hắn. Đồng thời cảnh cáo cả thế lực nhà họ Phó đằng sau.

Trong lúc Phó Tử Du trở thành một tên phế nhân, cả cô và anh đều chìm trong mê man. Khi ấy cô nhớ lại lời của bà cả nhà họ Phó “nếu nhà họ Phó muốn cô làm chó thì cô phải làm chó, muốn cô làm người thì mới được làm người”. Những thước phim từ ngày bé đến khi gặp anh được tua nhanh qua trong đầu. Trước khi ý thức bị mất đi hoàn toàn, người y tá bên cạnh nghe thấy cô gọi tên anh rồi mỉm cười mãn nguyện.

Còn anh khi ấy đã đứng bên bờ vực sinh từ. Nhưng sâu bên trong tiềm thức nói với anh rằng anh phải sống. Phải sống để cứu lấy cô. Cứu lấy tương lai của anh. Hai người họ cứ thế chìm đắm trong miền mê man. Người ngoài nhìn vào thân thể hai người họ chỉ thấy đau xót. Y tá vừa không ngừng bơm oxi vừa không ngừng hét lớn:

-Xin tránh đường. Xin tránh đường. Nguy cấp.

Người trên hành lang cũng tự biết ý mà dạt sang hai bên. Ai cũng nhìn với ánh mắt đầy xót xa. Ai mà lại kìm được lòng cảm thông khi thấy hai người được đấy trên hai cáng song song. Mà điều đặc biệt là tay của họ vẫn không chịu buông nhau ra.

Có lẽ họ sẽ thật sự đạt được đến thiên trường địa cửu. Thật sự có thể trọn kiếp bên nhau.

Khi ánh đèn phòng cấp cứu sáng lên cũng là lúc 3 chiếc ô tô đen đỗ lại trước cổng bệnh viện. Lý Mặc nhanh chóng tiến vào. Đi theo ông ta còn có vài tên đàn em. Không cần hỏi y tá, ông lập tức tiến đến ngồi xuống trước phòng cấp cứu.

Không ồn ào. Không mắng mỏ. Nhưng trên mặt ông hiện lên một nỗi đau đớn tột cùng.



Thật ra, Thiệu Bác Văn là con của ông và người vợ đầu: Thiệu Như Ý. Nhưng khi bà mang thai anh, ông đang bị các băng nhóm truy đuổi gắt gao. Để không ảnh hưởng đến vợ và con, Lý Mặc đành phải bỏ lại bà. Trớ trêu thay trong hành trình chạy trốn ấy, ông lại đem lòng yêu và kết hôn lần nữa với người vợ thứ. Chỉ tiếc là sau này người vợ đó chẳng may bị bệnh nan y nên qua đời. Lý Mặc từng ngỏ ý muốn quay lại với bà vợ đầu tức là bà Thiệu Như Ý nhưng bà đã từ chối. Bà không muốn tương lai của anh bị ảnh hưởng. Họ giữ mối quan hệ bạn bè, nhưng Lý Mặc không ngừng dùng quan hệ, thao túng đằng sau giúp cuộc đời anh thăng tiến không ngừng. Chỉ đến khi Thiệu Như Ý phát hiện và cấm đoán thì ông mới tạm dừng vận động tài nguyên. Tuy là anh chưa một lần gọi ông một tiếng “cha” nhưng Lý Mặc luôn yêu thương anh vô điều kiện. Mọi việc anh làm ông đều âm thầm tự hào.

Đã 7 tiếng trôi qua. Đèn cấp cứu vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tắt. Các bác sĩ vẫn thi nhau chạy ra chạy vào. Đặc điểm chung là khi rời khỏi phòng cấp cứu, người họ đều nhuốm không ít máu.

-Người nhà bệnh nhân An Mạn Nhu đâu rồi?

Nghe thế, ông lập tức đứng dậy đi đến.

-Tôi đây.

Cô y tá nhìn ông với vẻ mặt nghi hoặc, thăm dò thân phận của ông:

-Ông là gì của bệnh nhân?

-Bố chồng. Tôi là bố chồng của cô An.

-Vậy thì cảm phiền ông gọi chồng của cô ấy đến. Trong bụng cô ấy đang có một thai nhi. Chỉ có thể cứu một trong hai. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng không thể cứu được cả hai.

Đưa tay chỉ về phía phòng cấp cứu, Lý Mặc dùng giọng run rẩy hiếm thấy:

-Chồng của nó cũng là con trai của tôi cũng đang nằm trong đó.

Mặt cô y tá bỗng tái nhợt. Biết mình đã lỡ lời nhưng lại không biết phải sửa lại ra sao, liền đứng lúng túng:

-Không sao đâu. Cứu con dâu tôi đi. Phải cứu lấy nó bằng mọi giá.



Theo hướng dẫn của y tá, Lý Mặc tiến đến quầy làm thủ tục. Kí các giấy tờ liên quan. Vừa kí ông vừa khóc. Một người đàn ông cả đời không biết khóc, nay lại khóc khi kí giấy tại bệnh viện. Tấm lưng rộng, trưởng thành khẽ run rẩy. Khoảnh khắc này, có lẽ trong lòng ông đã sụp đổ một phần rồi.

-Còn nữa. Thưa ông. Con trai ông đã mất rất nhiều máu. Bị bắn 4 phát vào các vị trí trọng yếu. Chúng tôi cần phẫu thuật nhưng tỉ lệ thành công sẽ không cao. Liệu ông có muốn?

-Có. Phẫu thuật cho nó. Làm mọi thứ cho nó.

Cây bút trong tay Lý Mặc vỡ vụn. Lòng ông trực tiếp sụp đổ hoàn toàn. Anh là máu mủ duy nhất của ông. Là người ông yêu thương nhất trên đời. Dù thế nào, anh cũng phải được sống.

Nhận cây bút mới từ y tá, ông lần nữa kí vào một tờ giấy khác. Mà tiêu đề của tờ giấy này như sát muối vào vết thương sâu trong lòng ông:

“Cam kết phẫu thuật- gây mê”

Và dòng cuối ghi rõ ràng:

“Nếu ca phẫu thuật không thành công, trách nhiệm hoàn toàn là của gia đình. Các bác sĩ, y tá và bệnh viên không cần chi trả bất kì khoản bồi thường nào”

Khi tờ giấy được lấy đi. Một bác sĩ chạy từ phòng cấp cứu ra, người bị bắn đầy máu, miệng mếu máo như sắp khóc chạy đến quầy thủ tục nơi ông đang đứng. Gấp gáp nói với y tá trực:

-Mau gọi viện trưởng. Mau gọi viện trưởng đi. Hai bệnh nhân đều chảy quá nhiều máu và các cơ quan thật sự sắp ngừng hoạt động rồi.

Nghe xong những lời đó, tai Lý Mặc ù đi. Trong lòng ông đây lên một nỗi phẫn nộ tột cùng. Nếu hôm nay con trai và con dâu của ông xảy ra bất kì chuyện bất trắc gì, ông nhất định sẽ giết cả nhà Phó Tử Du. Anh bác sĩ vừa rồi đang định chạy lại về phòng cấp cứu thì bỗng bị ông kéo lại.

-Xin hãy cứu lấy con trai tôi. Xin hãy cứu con trai tôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv