Tình hình lúc này chính là cô đang bị bao vây. Vô vàn súng và dao kề cổ. Dưới đất, chồng cô đang hấp hối. Và họng súng của cô vẫn khoá chặt Phó Tử Du trên ghế. Hắn ta dù là thái tử gia nhà họ Phó, dù là ông trùm một tay che trời thì trong trò chơi này hắn cũng chỉ có một mạng. Vì thế hắn vẫn biết điều ngồi trên ghế. Chỉ có điều từ hắn vẫn toả ra loại áp bức của kẻ nắm phần thắng trong tay:
-Thiếu tá à không Thượng tá Lục. Không ngờ đây lại là hoàn cảnh chúng ta gặp lại nhau.
Ánh mắt cô vẫn đăm đăm nhìn về phía Phó Tử Du nhưng lời cô nói lại là dành cho Lục Quân Thuỵ. Khi này anh ta hạ súng xuống nhưng những kẻ khác vẫn giữ nguyên tư thế. Lục Quân Thuỵ giơ cao chân, tàn nhẫn giẫm lên người Thiệu Bác Văn, đi về phía ghế sofa mà ngồi xuống. Lúc này, mới lên tiếng:
-Cô An. Có luôn tỏ ra là biết tất cả, luôn tỏ ra là mình khôn ngoan nhưng cuối cùng cô lại chẳng biết gì. Để tôi nói cho cô nghe sự thật nhé.
Anh ta thâm trầm nói, giọng vô cùng lạnh nhạt. Cô nuốt nước bọt, cố gắng giữ chặt khẩu súng trong tay. Không đâp lời. Trong tình thế này, điều quan trọng nhất mà cô phải làm là giữ chặt vũ khí duy nhất của mình và phải cầm cự cho đến khi người của Lý Mặc tới. Cô biết anh vẫn còn sống, vẫn còn có thể cứu được. Khi nãy chạm vào da anh, sự ấm nóng vẫn còn rất rõ ràng. Có vẻ như anh chỉ vừa bị bắt trước khi cô đến khoảng 10 phút.
-Anh ta -Lục Quân Thuỵ chỉ về phía Thiệu Bác Văn- là một kẻ đáng chết. Có thể cô không nhớ anh ta, nhưng khi còn nhỏ, cô và nó đã học chung 1 trường tiểu học. Nó khi đó là một đứa trẻ nghèo. Không có cha, chỉ có mẹ. Mọi người luôn nói nó là đứa trẻ bị cha bỏ rơi. Nó nói với tôi rằng khì đó chỉ có cô tốt với nó. Chỉ có cô cho nó đồ ăn trưa, bênh vực nó khi nó bị bắt nạt.
Khoan đã, cô và anh trước đây từng quen nhau sau? Hồi tiểu học? Bênh vực? Hình như cô đã nhớ ra gì đó. Nhớ ra một khuôn mặt nào đó. Nhưng chuyện quá lâu rồi cô thật sự không thể biết được điều cô cần nhớ là gì.
-Khi đó nó tên là Lý Đông Phong. Cô nhớ ra nó chứ?
À Lý Đông Phong. Cô nhớ bạn học này. Quả thật khi đó trong lớp cô học có một cậu bạn như vậy. Cô thấy rất thương xót cho người đó nên dù thế nào cũng luôn tìm cách bảo vệ cậu ta. Tuy là con gái nhưng cô lại rất tinh nghịch. Từ bé đã luôn thích đánh nhau. Thậm chí còn là một đại ca nhí ở khối. Chỉ tiếc là sau lớp 1, cậu bạn Lý Đông Phong đó chuyển đi. Những kí ức về cậu ta cũng theo lẽ thường mà mờ nhạt dần trong tâm trí cô.
Không thấy cô trả lời, Lục Quân Thuỵ lại tiếp tục nói:
-Nó sau khi chuyển trường vẫn luôn tìm cách lén lút về trường khi có các kì nghỉ. Chỉ để gặp cô. Cho đến tận khi cô học cao trung nó vẫn không ngừng làm trò đó. Nó lớn hơn cô 5 tuổi. Nhưng vì nhà nghèo, nó học muộn hẳn 5 năm. Sau này nghe nói mẹ nó quen được đại gia, nó liền được đút lót cho lên học đúng chương trình. Anh Phó của tôi khi đó đã ghét nó rồi. Nhưng ghét nó không phải vì cô mà vì con mẹ dâm loạn của nó. Bà ta quyến rũ ông Phó, làm bà Phó rất đau khổ. Tôi thì ghét nó vì nó thăng tiến quá nhanh. Người đại gia bao nuôi mẹ nó cũng quá có thế lực, lo lót cho nó lên đến chức vị Thượng tá. Chỉ tiếc là mấy năm nay ông già đó đã hết thời, vị trí của nó không còn anh nâng đỡ nữa nên lập tức lung lay. Thật ra tôi và anh Phó không thân thiết nhưng kẻ thù của kẻ thù là bạn. Tôi vốn muốn bắn nát sọ nó nhưng chính anh Phó ngăn cản nói đợi cô tới rồi giết cả cô. Dù sao nó cũng tương tư cô suốt bao nhiêu năm. Cô cũng là vợ hợp pháp của nó. Tôi hứa khi nó và cô chết sẽ chôn cất cùng một mồ.
Hắn vừa kể vừa cười như thể đắc ý lắm. Cô không ngờ anh như vậy mà đã yêu cô suốt từng ấy năm. Chua xót thay phần anh vì đối xử tử tế với người anh em tốt là Lục Quân Thuỵ bao nhiêu thì đến bây giờ lại chỉ nhận lại những lời phỉ báng. Chỉ cần nghĩ đến thế, lòng cô dâng lên lửa giận, họng súng chuyển hướng bắn vào hai bên ngực của Lục Quân Thuỵ. Máu ngay lập tức thấm đỏ cảnh phục mà hắn luôn cho là cao quý. Lục Quân Thuỵ đau đớn ôm ngực, gào lên:
-Con mẹ nó, giết nó cho tao.
Ngay lập tức 3-4 tiếng súng nổ ra, người cô chi chít vết đạn. Cơn đau thấu tới tận óc. Không đến 3 giây, cô ngã gục xuống đất. Miệng không ngừng chảy ra những dòng máu tươi. Trên phần đùi của hai chân, máu cũng la liệt chảy ra. Một tên trong đó hét lên:
-Con đàn bà này đang có chửa.
Lúc này ánh mắt của Phó Tử Du càng hiện rõ ý cười. Chuyện cô có thai hắn còn biết sớm hơn cả chồng cô. Thôi thì cho con cái và bố mẹ gần nhau. Đây là đặc ân cuối cùng hắn trao cho con chó phản bội này rồi. Từ đầu đến cuối hắn chỉ nói đúng 1 câu. Không hề lắm lời lải nhải. Nhưng những gì hắn muốn lại đạt được hết mà hắn lại không bị tổn thất dù chỉ là một sợi lông. Hắn hả hê lắm.
-Dọn xác đi. Đưa Thượng tá Lục vào viện.
Hắn nhàn nhạt ra lệnh. Nhưng đúng lúc này người của Lý Mặc phái đã tới và cả ông ta cũng tới. Thấy Thiệu Bác Văn và An Mạn Nhu đang nằm trong vũng máu thoi thóp, ông liền ra lệnh cho người của mình đưa hai người đến bệnh viện.
Sau khi hai người được đưa đi. Ông bình thản tiến đến ngồi đối diện Phó Tử Du. Khí chất của một ông trùm thật sự bao quanh ông. Gây ra áp lực một cách kinh khủng. Người của Phó Tử Du định giơ súng thì ngay lập tức bị người của Lý Mặc bắn chết. Những tên còn lại cũng không dám ho he:
-Có vẻ gia phong của Phó Gia ngày càng thối nát rồi nhỉ?
Lý Mặc cong mắt, vừa cười vừa nói. Nhưng rõ ràng ông ta không hề mang một chút ý vui vẻ nào. Lần này đến Phó Tử Du run rẩy, nhưng hắn không tỏ vẻ ra ngoài mặc gì trong lòng đã rất sợ hãi. Bên cạnh hắn, Lục Quân Thuỵ đã ngất vì mất máu và cũng có lẽ vì sợ từ bao giờ:
-Ông Lý. Rất vui được gặp.
Vừa nói hắn vừa kính cẩn rót một ly rượu, sai người đặt xuống trước mặt ông.
Lý Mặc xua xua tay. Mắt vẫn cong cong:
-Sắp chết rồi, cũng không cần quá lễ nghi khách sau đâu. Phó Tử Du.