Chỉ trong chốc lát, Trân Ngao rút tay lại, chín cây kim bạc đâm chính xác vào người ngài Tô. Làm xong tất cả những điều này, anh đưa tay lau mồ hôi trên trán, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi lần sử dụng cửu Cung Thần Châm đều khiến anh cảm thấy mệt mỏi.
“Ông Tô không sao cả.” Trần Ngao thản nhiên nói, liếc nhìn Tô Tử Phong.
Không sao?
Mọi người lại ngơ ngác, ngẫu nhiên đâm vài mũi kim như thế này là đủ à?
Sao… có thế chứ, nó còn tùy tiện hơn cả đập gương?
“Trần Ngao, ông nội tôi…” Tô Khuynh Thành cũng không dám xác định, giống như đang nằm mơ.
“Yên tâm đi, âm sát tụ tập trong cơ thế ông nội cô đã bị tôi loại trừ, bao gồm cả một vài bệnh cũ, chỉ cần chăm sóc vài ngày là khỏi hẳn.” Trần Ngao mỉm cười nói, nhưng anh không nói là mình còn tiện tay chữa cả bệnh ngày xưa ông Tô mắc phải.
“Anh… anh bạn trẻ, anh vừa dùng cửu Cung Thần Châm đúng không?”
Chu Chính Hoa cuối cùng cũng phản ứng lại, hưng phấn nói chuyện với Trần Ngao, thanh âm gần như lắp bắp.
“ừ.” Trần Ngao gật đầu, lúc trước khi ở bệnh viện, viện trưởng Hà chỉ liếc mắt đã nhận ra thủ đoạn của anh. Y thuật của ngài Chu không thua gì viện trưởng, nhận ra cũng là chuyện thường tình.
Nhưng điều mà Trần Ngao không ngờ tới là, ngay sau đó, Chu Chính Hoa quỳ xuống đất, giọng run rấy: “Anh bạn trẻ, lúc trước là tỏi có mắt không tròng, không biết anh là thiên tài thần y. Mong anh đừng so đo với tôi, nhận tôi làm đệ tử.”
Chu Chính Hoa cảm thấy vô cùng xấu hổ, trước đó ông còn mặt dày nói sẽ dạy bảo Trần Ngao một vài điều, giờ nghĩ lại thì bản thân ông còn chẳng xứng xách giày cho người ta!
Cửu Cung Thần châm, đây chính là cửu Cung Thần Châm đó…
Theo ông được biết, kỹ thuật này chỉ sợ chỉ có truyền nhân từ nói đó biết. Nếu bái Trần Ngao làm thấy, chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
Nhận đệ tử?
Nhìn Chu chính Hoa quỳ trên mặt đất, lần
này đến lượt Trần Ngao ngơ ngác. Chu Chính Hoa đủ tuổi đế làm ông nội anh tới nơi, giờ lại quỳ trên đất xin anh nhận làm đệ tử…
Lão già này điên rồi à?
“Ngài Chu, xin đừng đùa, Trần Ngao tôi có tài cán gì mà làm sư phụ ngài chứ.” Anh đỡ Chu Chính Hoa đứng dậy, sau đó cười khổ, trực tiếp từ chổi.
“Haizz…”
Tuy biết chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng Chu Chính Hoa vẫn cảm thấy khá thất vọng khi bị từ chối, dù sao thì đúng là ông không trèo cao tới truyền nhân nơi đó được.
“Sau này nếu ông có vấn đề gì trong lĩnh vực y học, chúng ta có thế trao đối.”
Trần Ngao lại lên tiếng khiến Chu Chính Hoa vui mừng khôn xiết, được trao đối kiến thức y học với truyền nhân đến từ nơi đó đúng là cơ hội hiếm có.
“Ngài Chu, cửu Cung Thần châm lợi hại đến vậy thật ư? Khiến ngài cũng phải vậy.”
Tô Khuynh Thành tò mò hỏi, cô ấy biết thân phận của ngài Chu, chính là ngôi sao sáng trong giới y học thành phổ Tùng Sơn. Chỉ vì thứ cửu Cung Thân châm gì đó, ông lại nguyện ý bái Trần Ngao làm thầy, đây là khái niệm gì vậy…
“Nếu học được Cửu Cung Thần châm, đừng nói là bái làm thầy, dù bảo tôi đi theo anh ấy, tôi cũng không nói hai lời.” Chu Chính Hoa kích động nói, trong mắt tràn đầy khao khát.
“Hở?” Tô Khuynh Thành lại sửng sốt, vậy có khác gì… theo chân người ta làm sai vặt đâu. Với người có thân phận cao như ngài Chu, đúng là không thể tin nổi.
“Haizz, có nói cho cô cũng không hiếu. Ngài Trần đây chỉ bằng “cửu Cung Thần châm” cũng đủ ngang tay với Quốc Thủ rồi…” Chu Chính Hoa cảm khái, trong mắt chỉ có hâm mộ.
Hai chữ “Quốc Thủ” này, có thế nói là mục tiêu cả đời này ông không thể đạt được!
“Quốc Thủ…”
Tô Khuynh Thành chấn động, cuối cùng cũng hiếu ra. Cô ấy từng nghe thấy ông nội nói đến chuyện này, trên khắp Hoa Hạ, người xứng với “Quốc Thủ” hiếm như lông phượng sừng lân, ai nấy đều là những người đức cao vọng trọng, nắm quyền uy tuyệt đối trong giới y học nước nhà.
Cái tên Trần Ngao này không ngờ lại được ngài Chu đánh giá cao đến thế, ngang hàng với Quốc Thủ, đúng là lợi hại.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Khuynh Thành trở nên phức tạp, cô nhẹ nhàng cắn môi.
Không chỉ riêng phong thủy, mà y thuật cũng cao siêu như vậy…
Cái tên này còn bao nhiêu điều vẫn giấu cô nữa…