“ông!”
Chờ đến khi Tô Tử Phong rời đi, Tô Khuynh Thành mới phản ứng lại, chạy tới quỳ trước giường Tô Vân Thiên: “ông nội, ông tỉnh rồi, ông làm cháu sợ quá.”
Nhìn Tô Khuynh Thành khóc nức nở, ông Tô dịu dàng xoa đầu cô: “Cô bé ngốc, ông nội không sao mà.”
Nghe vậy, Tô Khuynh Thành lau nước mắt, gượng cười, gật đầu, sau đó nói với Trần Ngao: “Trần Ngao, cảm ơn anh đã cứu ông nội tôi.”
Nhìn Tô Khuynh Thành trước giờ vẫn luôn kiêu ngạo, giờ lại cảm ơn mình, Trần Ngao thấy hơi lạ lầm.
“Chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc tới.” Trần Ngao thản nhiên nói: “Có điều tuy ngài Tô đã tỉnh, nhưng trong thời gian này vẫn bị âm sát giày vò. Nếu tôi đến chậm một bước, chỉ sợ ông ấy cũng ra đi.”
“Thế nhưng dù tỉnh lại, chỉ sợ cơ thể của ông Tô cũng không chịu nối quá một tháng…”
Gì chứ?
Nghe Trần Ngao nói xong, mọi người đều sửng sốt, sắc mặt lập tức trắng bệch, một tháng…
Vậy đến khi đó chẳng phải ông nội sẽ…
Nghĩ đến đây, Tô Khuynh Thành rùng mình, nắm lấy tay Trần Ngao, khấn cầu nói: “Trân Ngao, anh biết nhiều như vậy, chắc chắn có cách đúng không? Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi, anh có yêu cầu gì cứ nói. Chẳng phải anh thích tôi ư, nếu anh cứu được ông nội tôi, tôi đồng ý!”
Gì vậy?
Người nhà họ Tô lại kinh ngạc…
Trần Ngao cũng sửng sốt, liếc nhìn Tô Khuynh Thành, do góc nghiêng nên cổ áo của Tô Khuynh Thành hơi mở, dáng người nhấp nhô lộ hết, cộng thêm mùi hương cơ thể thấm qua mũi, anh vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Tô Khuynh Thành chính là mỹ nữ được toàn trường công nhận, vừa xinh đẹp, vừa nóng bỏng, chỉ cần đứng gần đã cảm nhận được cơ thể cô săn chắc co dãn biết bao, khiến anh có hơi mất tập trung.
“Khụ khụ, cái đó, cô Tô, cô hiểu nhầm rồi.” Hít một hơi thật sâu, Trần Ngao lắc đầu cười khổ. Quả nhiên Tô Khuynh Thành đã hiểu nhầm mình, thật ra lúc trước anh không hề có ý đó.
“Cô yên tâm, dù cô không nói, tôi cũng sẽ làm.” Trần Ngao nói xong, đấy Tô Khuynh Thành ra, sau đó đi tới chỗ ông Tô, lấy ra vài cây kim bạc
trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Chẳng lẽ anh ta muốn…”
Nhìn hành động của Trần Ngao, chu chính Hoa đứng bên cạnh nhíu mày, chẳng lẽ người này định châm cứu ư?
Ông không khỏi hừ lạnh trong lòng, châm cứu không phải là thứ học ấu học tả mà làm được. Đến chính bản thân ông cũng phải học mấy năm mới dám hạ châm, người kia mới bao nhiêu tuổi mà đã dám hạ châm rồi?
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, tất cả mọi người đều sửng sốt, Trần Ngao búng ngón tay, cây kim bạc xuyên qua cơ thế ông Tô. Động tác của anh điêu luyện, uyển chuyến, tràn đầy tính nghệ thuật.
“Cái… cái này sao có thế chứ?”
Đầu óc ông chấn động, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, tuy rằng hạ châm rất tùy ý, nhưng vị trí lại vô cùng chuấn xác, kỹ thuật nhuần nhuyễn như vậy đến chính ông cũng không bằng!
“Khéo, đúng là quá khéo, không ngờ lúc còn sống tôi lại được nhìn thấy bộ châm pháp trong truyền thuyết này…” Đột nhiên, Chu Chính Hoa dường như nhận ra điều gì đó, nhìn chằm chằm vào Trần Ngao, kích động như đứa trẻ.
Tô Khuynh Thành đơ ra, tại sao ngay cả một
vị tiền bối đức cao vọng trọng như ngài Chu cũng kích động như vậy? Rốt cuộc Trần Ngao đã làm gì?
“Phu…”