Vân Nhược Linh làm bộ đáng thương, bĩu bĩu môi nói: “Người ta không có trúng gió, người ta chỉ là nhớ Vương gia, muốn mời Vương gia ăn một bữa cơm mà thôi.”
“Không cần, ngươi tránh xa bổn vương một chút!”
Sở Diệp Hàn nói xong, nhanh chóng cách xa Vân Nhược Linh.
Sau đó, hắn đi về phía Vũ Nguyệt Các, không thèm quay đầu nhìn lại.
Hắn còn tưởng rằng Vân Nhược Linh thay đổi, không ngờ vẫn là như vậy.
Hóa ra tất cả những chuyện nàng ta làm đều vì muốn câu dẫn hắn, còn lâu hắn mới trúng kế của nàng ta.
Vân Nhược Linh nhìn bóng lưng tức giận của hắn, cười lạnh nhếch nhếch môi.
Ly vương chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Nàng mới tùy tiện dùng vài mánh nhỏ này đã khiến hắn tức giận bỏ đi.
Lần này, khẳng định là hắn sẽ cho rằng nàng chưa hề thay đổi, vẫn là như cũ, sẽ không nghĩ nàng là yêu quái.
Vừa rồi trong phủ có thích khách, Lam Nhi bị giết chết, Sở Diệp Hàn sợ Nam Cung Nguyệt bị hù dọa, nhanh chóng đi tới Vũ Nguyệt Các để an ủi nàng.
Đến Vũ Nguyệt Các, hắn nghe Đàm Nhi nói lại rằng Nam Cung phu nhân bị nhiễm phong hàn, đang nằm nghỉ ngơi trên giường.
Ngay tức khắc, nét mặt Sở Diệp Hàn trở nên cuống cuồng, hắn đi tới trước giường Nam Cung Nguyệt thì thấy thân hình nàng ta gầy yếu, mặt tái nhợt nằm ở trên giường.
Hắn liền nóng nảy, mặt đầy lo lắng, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng ta: “Nguyệt Nhi, sao nàng nhiễm phong hàn mà không nói cho bổn vương?”
Nam Cung Nguyệt thấy Sở Diệp Hàn tới, mắt ngấn lệ, nhu nhu nhược nhược nhìn hắn: “Ta không sao đâu Vương gia, chàng bận rộn quân vụ, ta sợ quấy rầy Vương gia nên mới không cho Đàm Nhi nói với chàng.”
“Nguyệt Nhi, sao nàng lại ngốc như vậy? Đàm Nhi, ngươi đã truyền đại phu xem bệnh cho phu nhân chưa?”
Sở Diệp Hàn ôm Nam Cung Nguyệt trong ngực, dịu dàng an ủi nàng.
Đàm Nhi vội vàng trả lời: “Đã cho truyền rồi ạ. Đại phu đã kê cho phu nhân mấy thang thuốc, nô tỳ đã sắc cho phu nhân uống.”
“Rõ ràng bệnh của phu nhân rất nặng nhưng người không cho nô tỳ báo với Vương gia. Nàng sợ ảnh hưởng đến việc Vương gia đi xử lý quân vụ. Một mình phu nhân ở trong phòng trống rất đáng thương.”
Hắn cưới Nam Cung Nguyệt nhưng lại không thường xuyên gặp mặt, đây là tổn thương lớn nhất đối với nàng, hắn cảm thấy rất có lỗi với nàng.”
Hắn phân phó Đàm Nhi: “Ngươi đi xuống trước đi. Tối nay bổn vương sẽ chăm sóc cho phu nhân thật tốt.”
Đàm Nhi nhất thời vui vẻ nói: “Dạ, Vương gia.”
Chờ Đàm Nhi lui xuống đi, nước mắt Nam Cung Nguyệt rơi xuống thành từng dòng, nàng dựa vào ngực Sở Diệp Hàn: “Vương gia, chỉ cần trong lòng chàng có Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi liền hài lòng.”
Sở Diệp Hàn vỗ nhẹ bả vai nàng: “Yên tâm, tối nay bổn vương sẽ chăm sóc cho ngươi.”
“Vương gia, ban nãy chàng ở chỗ tỷ tỷ sao?”
Nam Cung Nguyệt thận trọng hỏi.
“Bổn vương ở Thanh Trúc Viên xem Mạch Lan, nàng ta là đại phu, dĩ nhiên cũng phải ở nơi đó.”
Sở Diệp Hàn nói xong thần sắc ngưng trọng nói: “Đúng rồi, độc Mạch Lan là Lục nhi hạ, sau lưng Lục nhi tựa hồ có người xúi giục.”
“Thời điểm nàng ta muốn khai ra người đã xúi giục thì lại đột nhiên trúng châm độc mà chết. Bổn vương không nghĩ tới trong vương phủ lại có thích khách. Ta đã phái người gấp rút lục soát, mấy ngày tiếp theo nàng không nên đi ra ngoài, tránh cho gặp nguy hiểm.”
Sau khi nghe xong mặt Nam Cung Nguyệt vẻ kinh hoàng: “Có thích khách sao Vương gia? Sao những người đó lại xấu xa như vậy, đã tra được chủ mưu là ai chưa?”
Sở Diệp Hàn lắc đầu: “Sau khi giết người, đối phương trốn thoát rất nhanh, chưa tra ra là ai. Hắn ta hết sức quen thuộc địa hình vương phủ. Bổn vương đoán người nọ rất có thể là người trong vương phủ. Bổn vương nhất định phải bắt hắn.”
Nam Cung Nguyệt nghe vậy thì hết sức sợ hãi, rúc vào trong ngực Sở Diệp Hàn: “Vương gia, ta nghe người khác nói, vương phủ chúng ta luôn luôn thái bình, sẽ không có thích khách. Nói không chừng là thích khách từ bên ngoài tới, hắn ta đã sớm thăm dò địa hình rồi mới đến ám sát.”
“Nếu như hoài nghi trong vương phủ có thích khách, sợ rằng sẽ làm lòng người bàng hoàng, mọi người nghi kỵ lẫn nhau, sinh lòng hiềm khích. Như vậy sẽ không tốt lắm đâu.”