,”Ngươi lớn lên không có mắt à, sao không tự mình nhìn thử xem?”
Vân Nhược Linh lạnh lùng trả lời, không thèm quan tâm tới Mạch Liên.
Mới vừa rồi Mạch Liên còn hoài nghi nàng là yêu quái, giờ nàng không định để ý tới hắn ta.
Mạch Liên thoáng sửng sốt, chuyện gì đã xảy ra vậy, sao đột nhiên nương nương lại nói chuyện với hắn ta bằng giọng điệu như thế?
Lúc trước còn rất tốt mà, nàng nói chuyện với hắn ta rất khách khí, trong chớp mắt đã thay đổi.
Đúng là lòng dạ nữ nhân như kim dưới đáy biển, không thể nào nắm bắt được.
Thu Nhi thấy dáng vẻ ngóng trông, khao khát tiếp thu kiến thức của Mạch Liên, không cầm lòng được bèn nói: “Mạch đại ca, đây là mặt nạ hô hấp, kia là bình khí oxy, chúng dùng để cung cấp dưỡng khí cho Mạch Lan. Ban nãy Mạch Lan bị khó thở, nhờ có bình dưỡng khí mà tốt hơn rất nhiều.”
“Thật thần kỳ, nó được làm từ vật liệu gì vậy?” .
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Mạch Liên nói, giơ tay định sờ thứ được gọi là bình khí oxy kia.
Vân Nhược Linh bước một bước dài tới ngăn ở trước mặt hắn, trầm giọng nói: “Đừng có động vào, không được làm bẩn.”
Thứ nhất, hiện tại nàng rất ghét Mạch Liên nên không muốn cho hắn sờ thử.
Thứ hai, vật này được làm từ nhựa, thời đại này vẫn chưa có nhựa, nàng không thể giải thích cho bọn họ rằng những vật này là từ đâu tới, cho nên không muốn để cho Mạch Liên động vào.
Mạch Liên chán nản đưa tay lên sờ mũi mình, chỉ đành tỏ vẻ tức giận lui lại, đi tới chăm sóc Mạch Lan.
Lúc này, Mạch Lan đã có thể nói chuyện.
Hắn ta đeo mặt nạ hô hấp, nói với Sở Diệp Hàn: “Thuộc hạ… Tham kiến Vương gia.”
“Tạ ơn ân cứu mạng vương gia cùng nương nương, bây giờ thuộc hạ cảm giác…tốt hơn nhiều.”
Thấy Mạch Lan nói chuyện vẫn chưa lưu loát, Sở Diệp Hàn liền nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước, những thứ khác không cần nói nhiều, ngươi cứ dưỡng thương cho thật tốt, bổn vương rất cần ngươi.”
“Vâng, thưa Vương gia.”
Mạch Lan nghe được Vương gia cần mình, nhất thời cảm thấy mình ở trong lòng Vương gia quan trọng, là nhân tài hiếm có bên người của Vương gia, lòng lại tràn đầy niềm tin đối với cuộc sống.
Vân Nhược Linh quay sang Sở Diệp Hàn, nhìn hắn bằng ánh mắt quyến rũ, hạ thấp âm thanh, nói với giọng cực kỳ thùy mị: “Vương gia, để đề phòng còn có người muốn hại Mạch Lan, nhất định phải phái người quản lý bữa ăn của hắn.”
“Mỗi món ăn là do ai làm, ai đưa tới, nguyên liệu nấu ăn là ai mua,… đều phải được ghi chép rõ ràng. Như vậy, một khi xảy ra vấn đề liền dễ tìm người.”
“Kinh mạch của Mạch Lan đã chịu tổn thương, nếu như bị hại lần nữa thì sẽ rất phiền phức.”
Giọng nói của Vân Nhược Linh quá dịu dàng, còn dịu dàng hơn cả Nam Cung Nguyệt.
Giọng điệu vừa nũng nịu lại làm dáng, giống như kéo bông vải thành sợi tơ vậy, mềm mại đến nỗi khiến Sở Diệp Hàn tưởng như màng nhĩ của hắn sắp hỏng mất.
Hắn không khỏi lành lạnh nhìn nàng một cái: “Bổn vương đã biết.”
“Mạch Liên, sau này ăn uống của Mạch Lan do ngươi phái người chuyên phụ trách. Nhớ, không thể để tai họa xảy ra lần nào nữa.”
“Dạ, Vương gia. Thuộc hạ nhất định sẽ cẩn thận.”
Mạch Liên là người quan tâm Mạch Lan nhất, để hắn quản lý chuyện ăn uống Mạch Lan thì mọi người mới yên lòng.”
“Tốt lắm, các ngươi chăm sóc kỹ Mạch Lan, bổn vương đi đây.”
Sở Diệp Hàn nói xong phất phất tay với mọi người, thân ảnh cao lớn liền tiêu sái tùy ý đi ra ngoài.
Hắn mới đi đến trong sân, Vân Nhược Linh vội vàng nhấc váy đi theo ra ngoài, gọi hắn bằng giọng chói tai: “Vương gia, chàng phải đi luôn sao?”
“Ngươi còn có việc?”
Sở Diệp Hàn tức giận quay đầu, giọng Vân Nhược Linh thật khó nghe, thùy mị nhẹ nhàng, tựa như chưa ăn cơm vậy.
“Thần thiếp không có chuyện gì, chỉ thần thiếp đã bảo nha hoàn của mình làm nhiều ăn ngon, muốn mời Vương gia tới nơi ở của thần thiếp ngồi một chút, uống vài ly rượu.”
Vân Nhược Linh nói xong, không ngừng chớp mắt với Sở Diệp Hàn.
Nàng chớp mắt thật nhanh, trên mặt lộ ra nụ cười ái mộ, tỏ vẻ vô cùng đáng yêu.
Ai ngờ Sở Diệp Hàn nhìn nàng với ánh mắt chán ghét, chợt lui về phía sau một bước, giống như muốn tránh xa thứ gì bẩn thỉu: “Ngươi có bệnh à? Ngươi có thể nói chuyện bình thường hay không? Đầu óc ngươi trúng gió rồi sao?”