"Thật sao, ai lại dám làm loại chuyện bẩn thỉu như vậy ở trong phủ của ta. Nếu như để ta bắt được thì ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn ta." Nguỵ Quốc phu nhân tức giận nói.
Mộc Tình lại vội vàng nhìn lên trên giường, chỉ nhìn thấy đống lộn xộn ở khắp giường chứ không thấy ai, nàng ta lập tức sững sờ: "Hả, người đâu rồi? Rõ ràng vừa nãy nô tỳ nhìn thấy bọn họ chạy vào đây, sao lại không thấy nữa rồi?"
Có một vị phu nhân đứng ở bên cạnh nói: "Lẽ nào bọn họ nghe thấy tin nên nhảy cửa sổ chạy trốn rồi?"
"Không có đâu, các ngươi xem đó là cái gì?" Một phu nhân nói rồi chỉ về phía tủ quần áo.
Mọi người đều nhìn, chỉ thấy một ống quần màu hồng kẹp ở trên khe cửa của tủ quần áo.
Ống quần này khá rộng, để lộ ra một nửa nhỏ, bên trên còn thêu hoa văn chim uyên ương nghịch nước. Vừa nhìn đã biết đây là quần khố của nữ tử.
Mọi người lập tức kinh ngạc, quả nhiên trong này có người vụng trộm, hơn nữa người này còn sợ hãi mà trốn ở trong tủ quần áo.
"Phu nhân, người nói xem là ai trốn ở trong này?" Một phu nhân cười nói, ánh mắt giống như đang xem kịch vui.
"Bổn phu nhân sao mà biết được, chỉ có mở ra mới nói tiếp được." Nguỵ Quốc phu nhân lạnh lùng nói.
Nghe thấy lời này, Giang Hằng và Lâm Lang sợ run cả người.
Nhất là Lâm Lang, cả người nàng ta đều run cầm cập. Nàng ta kéo ống quần của mình, nhận ra ống quần đó bị kẹp một ít ra bên ngoài.
Bây giờ nàng ta mới biết chắc chắn ống quần của mình làm hỏng chuyện rồi.
Không ngờ bọn họ lại bị phát hiện một cách dễ dàng như vậy, nàng ta còn tưởng có thể trốn thêm được chút nữa.
Trái tim nàng ta đập đến tận cổ họng, phải làm sao đây?
Nàng ta tiêu đời rồi, tiêu đời rồi.
Giang Hằng lại nắm chặt tay của Lâm Lang, khẽ nói: "Đừng căng thẳng, đợi lát nữa khi bọn họ đến đây ta sẽ dùng ánh mắt để ra hiệu với bọn họ, ta tin bọn họ không dám mở tủ quần áo ra đâu."
Phía trên chiếc tủ quần áo được làm rỗng, chỉ cần đi đến gần là có thể nhìn thấy người bên trong.
Đến khi đó gia nô của hắn ta nhìn thấy hắn ta chắc chắn không dám làm ầm lên.
Nhưng đang yên đang lành, tại sao Trưởng công chúa lại đổi thành Lâm Lang.
Lâm Lang nghe thấy vậy mới nhẹ nhõm hơn một chút, nàng ta hy vọng lát nữa người của Quốc Công phủ nhìn thấy Giang Hằng thì sẽ không mở tủ quần áo ra.
Nếu không nàng ta khó mà qua được kiếp nạn này.
Nếu như nàng ta thật sự bị phát hiện thì nàng ta sẽ khai hết ra những chuyện xấu xa mà Giang Hằng đã làm, nàng ta cũng là người bị hại nên cũng là bị ép buộc.
Nàng ta không ngờ rằng mình hại bao nhiêu người như vậy, từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện nhưng hôm nay lại gặp chuyện ở nơi này.
Ngay lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân sốt ruột, Nguỵ Quốc phu nhân quay đầu lại nhìn thì thấy Nam Cung Nguyệt và Đàm Nhi đang vội vàng đi vào, trong tay Đàm Nhi còn bưng một bát canh.
Nam Cung Nguyệt vừa đi vào thì hỏi với vẻ mặt nghi ngờ: "Phu nhân, sao mọi người lại ở đây?"
"Sao ngươi lại ở đây?" Nguỵ Quốc phu nhân lạnh lùng hỏi.
"Ta đi nấu canh giải rượu cho Trưởng công chúa. Trưởng công chúa thì sao, người đâu rồi?" Nam Cung Nguyệt lo lắng hỏi.
Nguỵ Quốc phu nhân lạnh lùng liếc nhìn tủ quần áo, làm ra vẻ "ngươi tự mình xem đi".
"Sao trong này lại có người? Lẽ nào Trưởng công chúa đang ở trong đó?" Nam Cung Nguyệt nghi ngờ hỏi.
Có một phu nhân đứng bên cạnh lập tức bật cười: "Nguyệt phu nhân, vừa nãy ngươi dìu trưởng công chúa về phòng nghỉ ngơi, căn phòng mà các ngươi đi là phòng nào?"
"Chính là phòng này, vừa nãy có một nha đầu đưa bọn ta đến đây rồi rời đi, sau đó sau khi ta dìu Trưởng công chúa vào trong này nghỉ ngơi thì cùng với Đàm Nhi đi nấu canh giải rượu cho người. Nhưng khi đến nhà bếp lại nhận ra chưa có ai nấu cả nên bọn ta phải tự mình nấu. Sau đó, ta bận bịu đến nỗi bây giờ mới nấu xong, chuyện này, xảy ra chuyện gì vậy?" Nam Cung Nguyệt nói.