Nàng ta phải nhanh chóng rời đi, đồng thời cũng phải cảnh cáo hắn ta không được nói ra chuyện này, coi như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Cho nên nàng ta hung dữ nhìn chằm chằm vào Giang Hằng, tức giận nói: "Hôm nay coi như chuyện này chưa từng xảy ra, từ bây giờ ngươi không quen biết ta, ta cũng không quen biết ngươi. Nếu như ngươi dám nói chuyện này ra, ta, ta chắc chắn sẽ không để yên đâu."
Lâm Lang rất sợ cái tên hỗn trướng Giang Hằng này, cho nên nói chuyện không được tự tin cho lắm.
Nàng ta nào dám uy hiếp hắn ta, quyền lực của Quốc Công phủ cao ngút trời, là nơi nàng ta không thể chọc nổi.
Nhưng hắn ta bắt cóc nàng ta, còn nhân lúc nàng ta hôn mê mà đụng chạm. Nàng ta làm thế nào cũng không thể nuốt trôi cục tức này được, chỉ đành nói một hai câu hung dữ trước đã rồi nói sau.
Nói xong, nàng ta quay người đi tìm xiêm y để rời khỏi đây.
Nhưng nàng ta tìm một lúc lại không nhìn thấy xiêm y của mình đâu, nàng ta lập tức nhìn chằm chằm vào Giang Hằng với vẻ mặt hoảng sợ: "Xiêm y của ta đâu? Ngươi để xiêm y của ta ở chỗ nào?"
Bây giờ trên người nàng ta chỉ mặc mỗi một cái yếm và một cái quần khố mỏng, cái khố ở bên trong còn rất ngắn, chỉ đến đầu gối. Như thế này thì làm sao nàng đi ra ngoài gặp người khác được?
Giang Hằng liếc mắt nhìn xung quanh cũng không thấy xiêm y của mình đâu, hắn ta lập tức nghi ngờ nói: "Xiêm y của bổn thế tử đâu? Xiêm y của bổn thế tử cũng không thấy đâu cả."
Ngay vào lúc này có tiếng bước chân dồn dập vang lên từ bên ngoài, tiếng bước chân càng ngày càng nhiều khiến hai người họ trở nên căng thẳng.
"Sao lại có người đến? Nhanh lên, chúng ta mau tìm nơi để trốn đi." Lâm Lang luống cuống nói, sau đó vội vàng tìm ở trong phòng.
Chắc chắn không thể trốn ở dưới gầm giường được, chiếc giường đó rất cao nên người ta liếc một cái là có thể nhìn thấy.
Mà thiết kế trong căn phòng này rất đơn giản, không có nhiều chỗ có thể trốn được.
Đột nhiên nàng ta nhìn thấy có một tủ quần áo ở một góc nên vội vàng chạy qua đó rồi chui vào, đồng thời nói với Giang Hằng: "Ngươi mau đến đây, chúng ta trốn ở trong này. Nhanh lên."
Ban đầu Giang Hằng không muốn trốn, bởi vì chuyện này được tạo ra bởi hắn ta và mẫu thân của hắn ta. Theo như kế hoạch đã định lúc đầu thì hắn ta chỉ cần thừa nhận Trưởng công chúa chủ động quyến rũ hắn ta, hắn ta tình nguyện xin thú Trưởng công chúa thì hắn ta sẽ không sao cả.
Nhưng bây giờ Trưởng công chúa đã đổi thành Lâm Lang.
Hắn ta lập tức luống cuống, nghe thấy tiếng gọi của Lâm Lang thì cũng vội vàng chạy đến, trốn vào trong tủ.
Cái người Lâm Lang này rất gian xảo, nếu như bị phát hiện thì chắc chắn nàng ta sẽ một mực nói rằng hắn ta đánh ngất và khinh bạc nàng ta.
Nàng ta lại là tiểu thiếp của Điển Nghi phủ, nếu như khiến cho người khác tưởng rằng hắn ta cưỡng bức Lâm Lang thì chắc chắn mẫu thân sẽ trách mắng hắn ta và Điển Nghi đại nhân cũng sẽ gây phiền phức cho hắn ta.
Cho nên hắn ta cũng nghe theo Lâm Lang mà nhanh chóng trốn ở trong tủ quần áo, chỉ mong sau khi mẫu thân đi vào không thấy có ai thì sẽ vội vàng dẫn người rời đi.
Đến lúc đó, nếu như mẫu thân hoặc đám hạ nhân đến kiểm tra tủ, hắn ta sẽ vội vàng nháy mắt với bọn họ. Hắn ta tin rằng không ai dám mở cánh tủ ra, như vậy hắn ta và Lâm Lang có thể chạy trốn.
Ba người Vân Nhược Linh ở phía sau căn phòng nhìn thấy hai người bọn họ chạy tán loạn trốn vào trong tủ thì không nhịn được cười, dáng vẻ của Giang Hằng và Lâm Lang thật khó coi.
Ngay vào lúc này, tiếng bước chân đó càng ngày càng gần, trong lúc vội vàng thì lại có người dùng chân đá bay cánh cửa đó ra.
Vân Nhược Linh nhìn thấy Nguỵ Quốc phu nhân hùng hùng hổ hổ dẫn theo một đám phu nhân tham gia yến tiệc đi vào trong.
Mà một nha hoàn của bà ta đang dẫn đầu ở phía trước với gương mặt ân cần.
"Mộc Tình, ngươi nói ngươi nhìn thấy một nam một nữ đang vụng trộm trong phủ của ta, điều này là thật sao?" Nguỵ Quốc phu nhân vừa đi vào đã hỏi.
Nha hoàn Mộc Tình vội vàng gật đầu: "Đúng vậy ạ, nô tỳ vừa mới nhìn thấy hai bóng người lén lén lút lút chạy vào đây nên vội vàng đi báo cáo với phu nhân. Thời gian ngắn như vậy, có lẽ bọn họ đang ở trong căn phòng này."