"Chắc là vậy rồi, ở Ly Vương phủ chỉ có hai nữ chủ tử, ngoại trừ đệ nhất mỹ nhân kia ra, còn có thể là ai? Các ngươi đừng nghĩ đó là vị Vương Phi xấu xí không được sủng ái kia nha, Ngụy Quốc phu nhân sẽ không mời vị Vương phi xấu xí đó đâu."
"Đúng vậy, ta nghe nói vị Vương phi đó trông rất xấu xí, trên mặt có cái nhọt lớn, vừa đen vừa xấu, vốn chẳng có mặt mũi mà gặp người khác. Sao lại đến mấy nơi như thế này được chứ?"
"Người xấu khủng khiếp như vậy, ta không thèm kết giao với nàng ta đâu, nếu nàng ta đến tham dự yến tiệc, ta đây sẽ rời đi cho xem, ở cùng một chỗ với nàng ta, sẽ hạ thấp địa vị của chúng ta, các ngươi nói có đúng không?"
"Đương nhiên rồi, một người xấu xí lại còn không có phẩm hạnh như thế, có ai nguyện ý muốn kết giao với nàng ta chứ?"
Nhiều phu nhân ở đây không biết rằng Vân Nhược Linh đã trở nên xinh đẹp, lại còn là đại phu.
Dù sao ở đây cũng không có báo chí với tivi, tin tức không lan truyền được nhanh chóng, đặc biệt là mấy chuyện ở trong cung, người bình thường càng không thể biết được.
Vì vậy, các nàng nghĩ Vân Nhược Linh vẫn xấu xí ngốc nghếch như xưa.
Chỉ là không biết, nàng đã thay đổi hoàn toàn khác rồi.
Sau khi Vân Nhược Linh và Thu nhi đi vào Quốc Công phủ, đã có người đến nghênh đón, dẫn bọn họ đến đại sảnh của Quốc Công phủ.
Cả vườn hồng mai trong viện đua nhau khoe sắc nở rộ khắp dọc đường đi, những bông hồng mai điểm thêm tuyết trắng, bông nào cũng vừa tinh khôi lại lại vừa cứng cỏi, đỏ rực cả góc trời.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, hương thơm phả vào lòng người, hoa cùng tuyết trắng đua nhau bay lượn, tựa Hồng Vũ với Ngân Tinh quyến luyến, cảnh đẹp không sao tả xiết.
Rất nhanh sau đó, bọn họ đã đến đại sảnh, phía trong đại sảnh rất ấm áp.
Ở đó có rất nhiều phu nhân, tiểu thư có người ngồi có người đứng.
Khi thấy Vân Nhược Linh bước vào, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt hiếu kỳ, xa lạ.
Bởi vì trước khi tham gia yến tiệc, mọi người đều quen biết nhau, họ chưa nhìn thấy Vân Nhược Linh bao giờ, cho nên mới nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ.
Vân Nhược Linh lướt nhìn qua xung quanh đại sảnh, Ngụy Quốc phu nhân không có ở đây, tất cả các nữ khách đang uống trà ăn điểm tâm, nàng cũng đi vào, cùng Thu nhi tìm một vị trí nào đó, bắt đầu uống trà.
"Ngươi là phu nhân phủ nào thế?" Đúng lúc này, một nữ khách bên cạnh hỏi.
Vân Nhược Linh nhìn xung quanh, phát hiện ra bên cạnh mình không có vị phu nhân nào khác, mới biết vị phu nhân này này đang nhìn nàng.
Nàng đáp: "Ly Vương phủ."
"Ly Vương phủ sao?" Hai mắt của nữ khách này sáng lên, tỏ vẻ nịnh nọt: "Ngươi là Nguyệt phu nhân của Ly Vương phủ sao? Xin chào, ta là phu nhân của Lưu viên ngoại."
Những người khác nghe thấy, nhao nhao chạy đến, nịnh not.
"Hóa ra là Nguyệt phu nhân được Ly vương sủng ái nhất, xinh đẹp thật đấy, cứ như tiên nữ vậy."
"Đúng vậy, có thể gả cho Ly vương sao có thể là người bình thường được chứ? Ly Vương anh tuấn tiêu sái, chiến công hiển hách, oai nghi khắp thiên hạ, đương nhiên một nữ nhân xinh đẹp mới xứng đôi với ngài ấy, Ly phu nhân, vừa rồi chúng tôi không biết đó là người, nên không qua chào hỏi, thật có lỗi, thất lễ rồi."
Nghe thấy những gì bọn họ nói, Vân Nhược Linh sững sờ, thì ra những người này tưởng cô là Nam Cung Nguyệt.
Không biết bản thân nàng đã thất sủng bao nhiêu, mà trước mặt những người này đến cảm giác tồn tại cũng không có.
"Mọi người đã đến đông đủ rồi sao?" Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng cười của Ngụy Quốc phu nhân, tất cả mọi người nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Ngụy Quốc phu nhân.
Chỉ thấy Ngụy Quốc phu nhân bước vào bên cạnh có hai nữ nhân cực kỳ đẹp, một người trong số đó mặc y phục màu đỏ, ánh mắt uy nghiêm, dáng vẻ đoan chính ngay thẳng, ánh mắt của nữ nhân này có chút kiêu ngạo, vừa nhìn đã biết là người có địa vị cao quý.