Xiêm y được thêu hoa mộc lan màu trắng, trông rất tao nhã, chất liệu mang lại cảm giác quý phái, như một vùng sáng lững lờ trôi, không chiếm mất sự nổi bật của người khác, cũng không làm mất mặt Sở Diệp Hàn.
Trên đầu nàng duy chỉ có cây trâm Ngọc Hồ Điệp, cũng không đeo bất kỳ trang sức lộng lẫy nào, nhưng nhìn rất tươi tắn thoát tục, như tiên nữ không nhiễm bụi trần.
Vì mục đích của Vân Nhược Linh là tới xem bệnh cho Ngụy Quốc phu nhân, chứ không phải đi thưởng mai, cho nên nàng cũng chỉ trang điểm qua loa một chút.
Sau khi thay y phục, Vân Nhược Linh mang theo Thu nhi, cầm hòm thuốc, ngồi lên xe ngựa của Vương phủ, tới Quốc Công phủ.
Chỉ có điều, hai chiếc xe ngựa to có thêu hoa văn Trưởng công chúa và Nam Cung Nguyệt đã sử dụng hết.
Đến lượt Vân Nhược Linh, chỉ còn lại chiếc xe ngựa màu xanh cỡ nhỏ, trên đó không những không khắc chữ Ly Vương phủ, ngay cả hoa cũng không có, đây chắc là xe ngựa dự phòng không dùng đến.
Mà lúc này, Nam Cung Nguyệt và Trưởng công chúa đã đến Quốc Công phủ từ lâu.
Sau khi Vân Nhược Linh tới Quốc Công phủ, nàng và Thu nhi cùng xuống xe ngựa, lúc này nàng mới phát hiện ra, có rất nhiều xe ngựa xung quanh Quốc Công phủ, rất nhiều quan chức phu nhân và quý phụ đang đứng ở đó, từng người một lấy thiếp mời ra, để lính gác cổng xem qua rồi vào phủ.
Ngay từ lúc Vân Nhược Linh xuống khỏi xe ngựa, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.
Vừa nhìn thấy Vân Nhược Linh, ai nấy cũng nhao nhao lên đánh giá nàng.
Mọi người vừa thấy khuôn mặt nàng, cùng với bộ xiêm y trắng mà nàng khoác trên người, đều cảm thán.
"Mỹ nhân xinh đẹp này là ai thế? Dung nhan tuyệt sắc, xiêm y trắng bay bổng, như tiên nữ giáng trần, trước kia ta sống trong kinh thành, sao chưa từng gặp nàng ấy nhỉ?"
"Đúng vậy, ta chưa từng thấy mỹ nhân nào xinh đẹp như vậy, nàng ấy từ đâu đến?"
"Xe ngựa của nàng ấy rất đơn giản, đến cả chiêu bài ở phía trên cũng không có, không biết là cô nương nhà ai."
"Các ngươi xem xem, nàng ấy búi tóc, đã thành thân rồi, nhưng mà trong kinh thành này, ta chưa nghe nói qua có vị phu nhân nào xinh đẹp như vậy, khí chất của nàng thật cao quý, không biết là phu nhân nhà ai."
"Chiếc xe ngựa bình thường như vậy, mà người ngồi trong lại là một vị phu nhân có khí chất cao quý, thật kỳ lạ."
"Các ngươi hãy nhìn kỹ đi, chiếc xe ngựa này cũng không bình thường đâu, trên đó có khắc hoa văn sẫm màu, không những thế còn khắc cả hai mặt, không dễ nhận ra, chất liệu cũng rất quý giá, chỉ có trong cung mới có vật liệu tốt như vậy để làm. Các ngươi nhìn xiêm y của vị phu nhân này đi, bên ngoài thì tao nhã, phía trên lại lấp lánh ánh bạc, còn có hoa văn sẫm màu, loại vải này gọi là gấm Phù Quang, còn quý hơn cả gấm hoa đấy. Bộ y phục này nhìn qua cũng biết rất xa xỉ đắt tiền."
"Hóa ra là vậy, có lẽ địa vị của vị phu nhân này rất cao quý, là phu nhân của một gia đình giàu có."
Những người vừa nói vậy, thậm chí còn muốn tới kết giao với Vân Nhược Linh.
Nếu các nàng biết được, đây chính là đồ xấu xí mà mình khinh thường trước đây, đoán không chừng có thể tức giận đến thổ huyết mất.
Vân Nhược Linh không ngờ rằng, vừa bước xuống xe ngựa, đã nghe thấy đủ loại bàn tán xung quanh.
Mà nhân vật chính trong những câu chuyện bán tán đó lại chính là nàng.
Nàng tranh nhanh chóng dẫn Thu nhi vào Quốc Công phủ, tránh để những nữ nhân này tiếp tục bà tán.
Nàng bước về phía trước, đưa thiếp mời cho lính gác cổng, lính gác cổng nhìn thoáng qua rồi nói: "Thân là phu nhân của Ly Vương phủ, phu nhân mời vào."
Vân Nhược Linh nhận lại thiếp mời, bước vào phủ.
Đợi nàng đi rồi, mọi người lại bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Hóa ra nàng ấy là phu nhân của Ly Vương phủ, chẳng trách sao khí chất lại cao quý, nàng ấy xinh đẹp như vậy, có phải là ái thiếp mà Ly vương mới cưới về không, là đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Nguyệt sao?"