Cuối cùng, nàng ta gả cho hắn khiến cho Nam Cung Văn vô cùng thất vọng.
Mà từ lâu rồi hắn không chạm vào nàng ta, trong lòng cũng có chút áy náy.
Đây cũng là người trong lòng hắn.
Nam Cung Nguyệt là người cứu hắn mà Vân Nhược Linh lại là kẻ thù của hắn.
Bên nào nặng bên nào nhẹ, hắn nên phân định rõ ràng mới phải.
Nghĩ đến những việc này, hiềm khích của Sở Diệp Hàn đối với Nam Cung Nguyệt cũng dần dần giảm bớt, trong lòng hắn bỗng cảm thấy hổ thẹn, hắn đi tới trước giường của Nam Cung Nguyệt nhẹ nhàng ôm nàng ta vào lòng: “Nguyệt Nhi, nàng đừng đau lòng, không sao, đêm nay bổn vương ở cùng nàng.”
“Thật sao? Chàng không trách ta sao?” Nam Cung Nguyệt nước mắt thành dòng, nàng ta bất ngờ nhìn Sở Diệp Hàn.
Sở Diệp Hàn lắc lắc đầu: “Sau này nàng đừng làm loại chuyện ngu ngốc như quỳ gối nữa, nàng cũng đừng ghi hận Vương phi, từ trước đến nay bổn vương chưa từng yêu nàng ta.”
Nếu như là trước đây hắn sẽ nói thêm một câu “người bổn vương yêu là nàng”.
Nhưng hiện tại, hắn không nói được.
Nam Cung Nguyệt vội vàng gật đầu: “Vâng, Nguyệt Nhi đã biết, tỷ tỷ là thần y, là đại phu, là người tốt, không phải yêu quái, Nguyệt Nhi không thể tranh giành ghen tuông với tỷ ấy.”
“Cũng do nàng bị đám hạ nhân kia kích thích, sau này, nếu như có ai dám nói lời khiêu khích bên tai nàng, dám nói xấu Vương phi, nàng cứ bán bọn họ ra ngoài cho ta.” Sở Diệp Hàn nói xong, hắn lạnh lùng nhìn về phía đám người Đàm Nhi.
Dọa cho đám nô tỳ và Đàm Nhi mặt mày tái mét cúi đầu như rùa đen rụt cổ.
Sở Diệp Hàn biết Nam Cung Nguyệt là người hiền lành và có trái tim ấm áp nhất, trước kia nàng ta đưa cho hắn chén canh hạt sen kia cùng với chuyện hãm hại Vương phi, khẳng định đều là mánh khóe mà đám nha đầu này xúi giục.
Đàm Nhi sợ bị Vương gia bán ra ngoài vội vàng đứng ra chủ động nói: “Vương gia yên tâm, đám nô tỳ vẫn luôn kính trọng Vương phi, nô tỳ cũng không hề nói xấu Vương phi, Vương gia muốn nghỉ ngơi ở đây, nô tỳ đi chuẩn bị chăn đệm cho ngài.”
Nói xong nàng ta liền nhanh chóng đi vào buồng trong.
Nam Cung Nguyệt vừa nghe Sở Diệp Hàn muốn nghỉ ngơi thì ở đây trong lòng nàng ta đã vui vẻ trở lại.
Vừa nãy lúc nàng ta còn đang quỳ đã nghe Đàm Nhi nói đêm nay Vương gia muốn nghỉ ngơi ở Phi Nguyệt Các khiến lòng nàng ta đố kỵ không thôi.
Chỉ trong chớp mắt Vương gia đã bị nàng ta dùng khổ nhục kế giữ lại nơi này.
Nàng ta cướp đi cơ hội của Vân Nhược Linh, Vân Nhược Linh sẽ tức giận đến mức nào chứ?
Sau khi Sở Diệp Hàn buông Nam Cung Nguyệt ra, ánh mắt hắn liếc qua trên nền đất, đột nhiên hắn nhìn thấy một lưỡi dao nhỏ dính máu rơi trên mặt đất.
Trong nháy mắt đó, hắn ngây người tại chỗ.
Hắn nhớ tới vết dao chỉnh tề trên đầu gối nàng ta, lại nhìn lưỡi dao rơi trên mặt đất, sắc mặt trở nên tối sầm.
Nàng ta cần gì phải làm như vậy!
Hắn lạnh lùng giương mắt, giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì nói: “Nguyệt Nhi, nàng kêu bọn họ không cần phải chuẩn bị nữa, bổn vương nhớ ra bổn vương còn có ít quân vụ chưa xử lý xong, nàng nghỉ ngơi trước đi, ngày khác bổn vương lại tới thăm nàng.”
“Vương gia...” Gương mặt vui mừng của Nam Cung Nguyệt lập tức cứng lại.
Có quân vụ gì mà nhất định phải xử lý trong đêm nay?
Đám người Đàm Nhi nghe thấy lời này, bọn họ đều không tin được rằng Vương gia lại bỏ rơi phu nhân một lần nữa.
Nhưng bọn họ không ai dám mở miệng.
Nam Cung Nguyệt nhớ tới việc hôm nay đã bị Sở Diệp Hàn nghi ngờ nên không dám giả bộ không vui, chỉ có thể ra vẻ rộng lượng nói: “Nếu như Vương gia có việc vậy thì ngày khác lại tới thăm ta cũng được, Vương gia vất vả rồi.”
“Nàng chú ý nghỉ ngơi, nhớ uống thuốc mà Hồ đại phu đưa.” Sở Diệp Hàn nói xong liền lạnh mặt đi ra ngoài.
Hắn không vạch trần Nam Cung Nguyệt, chỉ là hắn không hiểu nổi cách làm của nàng ta.
Vì tranh sủng mà tổn thương chính mình, sao phải khổ như vậy.