Lúc này Nam Cung Nguyệt khó chịu ho vài tiếng, Hồ đại phu nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng ta một lần nữa rồi đứng dậy, cung kính nói với Sở Diệp Hàn: “Vương gia, thân thể Trắc phi phát sốt, lớp phủ trên lưỡi có màu xanh, mạch đập không ổn định, cực kỳ suy yếu, là dấu hiệu nhiễm phong hàn và phát sốt.”
“Vậy ngươi kê phương thuốc cho nàng ấy đi.” Sở Diệp Hàn nói.
“Vâng.” Hồ đại phu trả lời.
Đàm Nhi lại vén ống quần của Nam Cung Nguyệt lên, vành mắt đỏ ửng nói: “Hồ đại phu, làm phiền ngài nhìn xem đầu gối phu nhân một chút.”
“Được.” Hồ đại phu tiến lên nhìn về phía đầu gối của Nam Cung Nguyệt liền thấy đầu gối nàng ta sưng đỏ một mảng, chỗ xương bánh chè bị rách da, hơn nữa còn có một vài vết máu nhỏ, ông ta nhất thời kinh ngạc hô lên một tiếng: “Phu nhân, đầu gối của người bị thương không nhẹ đâu, chuyện này là sao?”
Sở Diệp Hàn cũng nhìn đầu gối của nàng ta, thấy đầu gối của Nam Cung Nguyệt toàn là máu.
Da nàng ta vốn trắng mịn bây giờ đầu gối bị rách da, bên trên còn có không ít miệng vết thương giống như bị dao cắt, mấy vết thương mảnh nhỏ này dường như là bị hoa văn chạm khắc trên các phiến đá tạo thành.
Thấy cảnh này tim hắn bỗng có cảm giác đau đớn.
“Sao lại như vậy? Đầu gối của nàng sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?” Sở Diệp Hàn đi về phía trước muốn nhìn rõ vết thương trên đầu gối Nam Cung Nguyệt.
Nhưng Nam Cung Nguyệt lại lấy chăn che đầu gối lại: “Xin Vương gia đừng nhìn, đừng làm bẩn mắt Vương gia, đây là do ta tự làm tự chịu, ta có tội thì phải chịu, là ta đáng đời.”
Vừa dứt lời, nàng ta ôm mặt khóc nức nở.
Hồ đại phu nhìn thấy cảnh này thì cũng vô cùng mơ hồ.
Ông ta căn bản không biết trước kia Vương phủ đã xảy ra chuyện gì.
“Hồ đại phu, ngươi có thuốc trị thương ở đây không?” Sở Diệp Hàn nói với Hồ đại phu.
“Có, trong hòm thuốc của ta, ta đi lấy cho phu nhân.” Hồ đại phu nói xong liền ra ngoài.
Bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước, bóng đêm u ám, có từng trận từng trận mưa bụi bay vào.
Nam Cung Nguyệt vừa khóc vừa nói: “Xin Vương gia thứ lỗi, là do ta không trông chừng Thúy Nhi cho tốt, mỗi ngày nàng ấy thấy ta đơn độc một mình trông giữ trong phòng mới bất bình giùm ta, nói đi nói lại, đều là lỗi của ta. Hay là, chàng cứ để ta đi.”
“Phu nhân, không thể được, người yêu Vương gia như vậy, làm sao nỡ lòng rời khỏi Vương gia chứ? Có nô tỳ ở bên người, người sẽ không cô độc nữa.” Đàm Nhi khóc lóc nói.
Thải Điệp đứng bên cạnh cũng nói: “Phu nhân, Vương phủ chính là nhà của người, Vương gia chính là chỗ dựa của người, người vì Vương gia mà bất hòa với người nhà, lão gia trong nhà lại độc sủng đích tử đích nữ, căn bản không quan tâm đến người, nếu như người rời khỏi Vương phủ người có thể sống ở đâu? Người là một nữ tử yếu đuối, sống cô độc trên thế gian này thật sự rất khó khăn.”
“Phu nhân, người với Vương gia ân ái như vậy, Vương gia cũng luyến tiếc người, người đừng nói ngốc nghếch như vậy.” Đàm Nhi nói.
Nghe thấy lời nói của hai người bọn họ, trong lòng Sở Diệp Hàn hơi căng thẳng.
Lúc đầu khi Nam Cung Nguyệt gả cho hắn, người trên kẻ dưới ở Nam Cung phủ đều cật lực phản đối.
Phụ thân nàng ta là Lễ Bộ Thượng Thư Nam Cung Văn, là người của Hoàng đế, tất nhiên sẽ đứng cùng một phe với Hoàng đế, cảm thấy đem nữ nhi gả cho hắn không có tiền đồ, xem thường Vương gia đơn độc là hắn nên không đồng ý mối hôn sự này.
Là nàng ta khăng khăng muốn gả cho hắn, vì gả cho hắn mà phải bất hòa với người nhà, đắc tội với toàn bộ Nam Cung phủ, phải nỗ lực rất nhiều mới thành công gả cho hắn.
Vốn dĩ phụ thân nàng ta cảm thấy nàng ta xinh đẹp, có danh tiếng, muốn gả nàng ta cho Tấn vương làm trắc phi, hoặc là chính thất của một hoàng tử có tiền đồ khác.