Hành Nguyên đế nghe đến đây thì gương mặt tức giận đến mức bốc khói.
Trong lồng ngực của ông ta trào lên một cơn phẫn nộ, đột nhiên, ông ta quay về phía Tấn Vương, nổi giận quát lên: "Nghiệt tử, ngươi đã nói như vậy thật sao? Không chỉ nói vậy mà ngươi còn muốn giết Ly Vương phi ư?"
Tấn Vương không ngờ Vân Nhược Linh lại dám nói chuyện này cho Hoàng thượng biết, nhất thời, hắn ta hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái.
Hắn ta còn tưởng rằng Vân Nhược Linh nhát gan, không dám nói chuyện này cho Hoàng thượng.
Sai lầm lớn nhất của hắn ta chính là nghĩ rằng mình có thể giết được Vân Nhược Linh ngay lập tức, như vậy thì sẽ không có ai biết chuyện hắn ta giết Vân Nhược Linh.
Không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Sở Diệp Hàn.
"Phụ hoàng, con không hề nói như vậy, tất cả đều do nàng ta nói bừa. Nhất định người không được tin vào những lời gây xích mích của nàng ta." Dù sao lúc đó cũng không còn người nào khác, Tấn Vương dứt khoát thà chết cũng không nhận tội.
Nhất thời, Vân Nhược Linh giận dữ nhìn về phía Tấn Vương, nói tiếp: "Hoàng thượng, nô tỳ không hề nói bừa, lúc ấy Tấn Vương còn nói rằng chúng ta chỉ là quân cờ trong tay Hoàng thượng. Ly Vương chỉ là một quân cờ dùng để đánh giặc, bởi vì Ly Vương vẫn còn giá trị để lợi dụng, có thể bảo vệ Sở quốc nên Hoàng thượng tạm thời sẽ không giết chúng ta. Tấn Vương còn nói chúng ta chỉ là quân cờ và người ngoài, đến khi Ly Vương ngăn chặn kẻ thù bên ngoài xong, thiên hạ ổn định cũng là lúc không còn cần Ly Vương nữa thì Hoàng thượng sẽ giết chúng ta."
"Hắn ta còn nói, đây là thiên hạ của Sở gia, hắn ta là trưởng tử của Sở gia, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Chỉ là việc giết một Ly Vương phi thôi, còn dễ dàng hơn so với việc bóp chết một con gà. Cho dù Hoàng thượng có biết chuyện này thì Hoàng thượng cũng sẽ không trừng phạt hắn ta bởi vì hai người là phụ tử, còn chúng ta và Hoàng thượng chỉ là quân thần, sao quân thần có thể quan trọng bằng tình phụ tử?"
"Hắn ta còn nguyền rủa Thái hậu, ném thuốc cứu mạng của Thái hậu khắp nơi. Nếu Hoàng thượng không tin thì có thể phái người đi kiểm tra. Bây giờ rất nhiều dược phẩm của Thái hậu đều đã bị phá hủy, nô tỳ chỉ có thể nghiên cứu lần nữa mới có thể chế tạo ra được, có thể sẽ cần tốn thêm một khoảng thời gian. Nếu như Thái hậu dùng thuốc tiếp thì e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nô tỳ không muốn truy cứu trách nhiệm việc Tấn Vương muốn giết nô tỳ, nô tỳ chỉ lo lắng nếu Thái hậu dừng thuốc mà hết thì bà ấy phải làm sao đây?"
Vân Nhược Linh tức giận nói, mấy triều thần nghe vậy thì vô cùng kinh hãi.
Bọn họ nhìn Tấn Vương bằng ánh mắt không thể tin được, không ngờ hắn ta lại có thể ác độc như vậy.
Đúng lúc đó Sở Diệp Hàn cũng nói thêm: "Hoàng thượng, Tấn Vương phi có thể làm chứng chuyện này, khi đó thần thấy mãi mà Nhược Linh vẫn chưa đến nên rất lo lắng cho nàng. Vậy nên nên thần mới nhanh chóng chạy đi tìm nàng, kết quả là vừa lúc gặp được Tấn Vương phi cũng đang đi tìm Tấn Vương ở đó. Bỗng nhiên lúc đó chúng thần nghe thấy có một tiếng kêu cứu ở cạnh đó, khi chúng thần chạy đến nơi thì thấy Tấn Vương đang bóp cổ Nhược Linh một cách tàn nhẫn. Vì cứu Nhược Linh nên thần buộc phải đánh Tấn Vương, nếu thần không đánh Tấn Vương ra thì nàng sẽ mất mạng!"
Nói xong những lời cuối cùng này, vẻ mặt hắn vô cùng tức giận, sắc mặt tái xanh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tấn Vương.
Tấn Vương thẹn quá hóa giận mắng: "Các ngươi nói láo, bổn vương nói những lời như vậy khi nào? Ngược lại, Vân Nhược Linh còn nhân lúc bổn vương bị rơi xuống nước mà lấy đá đập liên tục vào bổn vương, còn giẫm khiến tay của bổn vương bị thương, các ngươi vừa ăn cắp vừa la làng sao?"
Vân Nhược Linh đứng dậy, tiến lên một bước, hé đế giày thêu của mình ra: "Hoàng thượng, sức của nô tỳ yếu như vậy, sao một đế giày thêu vừa nhỏ vừa trơn nhẵn thế này lại có thể giẫm tay của Tấn Vương thành như kia được? Rõ ràng là vết thương trên tay hắn ta là do trong lúc vùng vẫy dưới hồ bị đá cứa vào. Hơn nữa, hắn đang ở dưới hồ thì làm sao nô tỳ có thể giẫm vào tay của hắn được? Lẽ nào nô tỳ còn biết đi trên mặt nước, rồi bay vào trong hồ được sao? Mong Hoàng thượng minh giám."