Thật tốt quá, phụ hoàng đã tin lời hắn ta rồi, bây giờ người đang rất tức giận.
Đợi lát nữa, hắn ta nhất định sẽ xử lý Sở Diệp Hàn.
“Hoàng thượng, phu phụ Ly Vương đến rồi.” Đúng lúc này, Liễu công công đi vào bẩm báo với Hành Nguyên đế.
“Cho bọn họ vào đây.” Hành Nguyên đế lạnh lùng lên tiếng mang theo sự tức giận.
Ở bên ngoài, Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn đã nghe thấy động tĩnh bên trong.
Nhưng họ lại không nghe thấy mấy lời dối trá Tô Thường Tiếu nói ra mà chỉ nghe thấy Tấn vương ra sức gào thét giống như khóc tang vậy.
Sau khi nghe Hoàng thượng dặn dò, nàng tiếp tục để Sở Diệp Hàn dìu bước từng bước tập tễnh vô cùng khó khăn, sắc mặt rất kém đi vào trong.
Hành Nguyên đế nghe thấy tiếng bước chân của họ liền ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Sở Diệp Hàn đang dìu Vân Nhược Linh khó khăn đi vào.
Dáng vẻ Vân Nhược Linh không tốt lắm, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, tóc tai rối loạn, trên cổ vẫn còn vết bầm tím, giống như vừa ra khỏi Quỷ Môn Quan vậy.
“Diệp Hàn, Ly Vương phi làm sao vậy?” Hành Nguyên đế nhìn dáng vẻ Vân Nhược Linh như vậy, vội hỏi Sở Diệp Hàn.
Sở Diệp Hàn hành lễ với Hành Nguyên đế xong liền lạnh lùng nhìn về phía Tấn vương rồi nói: “Đây là do Tấn vương ban cho, Hoàng thượng hãy hỏi Tấn vương đi.”
Tấn vương vừa nghe xong, tức giận chỉ về Sở Diệp Hàn nói: “Phụ hoàng, bọn họ đang giả vờ thôi, vừa rồi Ly Vương phi vẫn còn nhảy nhót ở đó ném đá vào con cơ mà, còn lấy hài dẫm lên tay con làm tay con thay đổi hình dạng này. Vậy mà bây giờ nàng ta lại giả vờ như người bị hại, người đừng nghe lời họ nói.”
Thấy Tấn vương giảo biện như vậy, Vân Nhược Linh bỗng nhiên đi từng bước yếu ớt đến trước mặt Hoàng thượng rồi quỳ thụp xuống.
Nàng từ từ ngẩng cổ lên, đau đớn nhìn về mọi người, cho mọi người nhìn cổ của mình.
Mọi người vừa nhìn đều bị cảnh tượng ở cổ của nàng làm cho sợ hãi như hít phải khí lạnh.
Trên cổ Vân Nhược Linh toàn là vết bầm tím, phía trên vừa đỏ vừa sưng, nhìn vô cùng khủng khiếp.
Mọi người đều bị doạ sợ không hề nhẹ, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Hành Nguyên đế cũng bị doạ cho không nhẹ vội vàng hỏi: “Ly Vương phi, vết thương này là như thế nào? Sao lại có vậy?”
Lúc trước khi Tấn vương và Tấn vương phi tố cáo không có nhắc đến Tấn vương xiết cổ Ly Vương phi.
Thế nên bây giờ mọi người nhìn thấy vết thương trên cổ nàng đều rất bất ngờ.
Vân Nhược Linh mang theo vẻ đáng thương nhìn về phía Tấn vương, đột nhiên nói: “Hoàng thượng, vết thương trên cổ thần thiếp đều là do Tấn vương xiết mà ra. Vừa rồi khi thần thiếp đi nhà xí, vừa đi ra liền gặp phải Tấn vương. Ngài ấy vừa gặp đã nhục mạ ta một cách độc ác, nói ta đắc tội với Tấn vương phi, ngài ấy còn nói ta và Ly Vương đã ngáng đường ngài ấy, ngài ấy muốn giết ta. Khi đó ta thấy sát khí của Tấn vương rất mạnh nên lập tức xách hòm thuốc, vội vàng bỏ chạy. Thế nhưng Tấn vương lại đá rơi hòm thuốc trong tay ta, ngài ấy còn nói...”
“Hắn còn nói gì?” Hành Nguyên đế tức giận nói.
“Tấn vương còn nói, hắn ta đá thuốc của thái hậu, vừa hay có thể giúp thái hậu dễ dàng đi đời nhà ma. Đến khi đó hắn ta muốn xem trên thế giới này còn có ai có thể bảo vệ chúng ta. Lúc đó ta quá tức giận liền bảo sẽ nói với Hoàng thượng những gì hắn ta vừa nói, nhưng không ngờ hắn ta nói ta đừng có lấy Hoàng thượng ra để đe doạ hắn. Hoàng thượng là cha hắn, Hoàng thượng sẽ tin hắn ta chứ sao lại tin người ngoài như chúng ta. Hắn ta còn nói, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật, nói xong hắn liền xông đến bóp cổ ta, muốn giết chết ta.”
“May mà Ly Vương đến kịp cứu ta khỏi tay Tấn vương, nếu không ta sớm đã mất mạng rồi.