“Ngươi phải chăm sóc cho Vương gia, sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? Ta bảo xa phu đưa ta đi là được rồi.” Vân Nhược Linh nói.
“Không được, lần trước người và Vương gia ở bên ngoài mới bị người khác hành thích, thuộc hạ đương nhiên là phải bảo đảm sự an toàn của người rồi.” Mạch Lan nói xong thì dẫn đường ở phía trước.
Hắn ta đi đến cửa của Vương phủ, thấy xa phu đã ngồi trên xe ngựa cầm dây cương đợi.
Hắn ta nhảy lên xe ngựa, ngồi xuống vị trí của xa phu, rồi nói với xa phu: “Ngươi ở lại phủ đi, ta đưa Nương Nương vào cung.”
“Vâng ạ, Mạch thống lĩnh.” Xa phu thấy Mạch Lan phân phó, cũng không dám nhiều lời, vội vàng đi vào chuồng ngựa.
Vân Nhược Linh thấy Mạch Lan quan tâm mình như vậy, không nghi ngờ hắn ta, ngược lại trong lòng hơi cảm động.
Nàng nói: “Được rồi, làm phiền Mạch thống lĩnh vậy.”
Nói xong, nàng đưa theo Thu Nhi lên xe ngựa.
Sau khi lên xe ngựa, Vân Nhược Linh yên tĩnh ngồi, thỉnh thoảng nhìn phong cảnh bên ngoài, nàng thấy hơi thấp thỏm, cũng không biết nàng đưa ra điều kiện này với Hoàng thượng, Hoàng thượng có đồng ý hay không.
Nhưng mà quân vô hí ngôn, lần trước Liễu công công tới nói, chỉ cần không phải là điều kiện không chính đáng, Hoàng thượng đều sẽ đồng ý.
Điều kiện này của nàng rất chính đáng, cũng không phải loại phải giết người phóng hỏa, mưu đoạt giang sơn gì cả, chắc là Hoàng thượng sẽ không nuốt lời nhỉ?
Nhưng mà xe ngựa đã đi rất lâu rồi, sao vẫn chưa đến hoàng cung.
Nếu là bình thường, các nàng hẳn là đã tới từ lâu rồi.
Vân Nhược Linh cảm thấy kỳ lạ, lập tức kéo rèm lên, đột nhiên, nàng phát hiện, con đường mà các nàng đi căn bản không phải là đường đi đến hoàng cung, mà là một con đường vô cùng xa lạ.
Con đường này bốn phía bày rất nhiều sạp hàng, mà sạp hàng của những tiểu thương này, đã chắn sắp hết đường đi rồi, cho nên xe ngựa đi rất chậm.
Vân Nhược Linh vội vàng nhìn về phía Mạch Lan, nói: “Mạch Lan, đây không phải là con đường bình thường mà chúng ta đi, đây là chỗ nào? Sao còn chưa đến hoàng cung?”
Sắc mặt Mạch Lan trắng nhợt, nói: “Vừa rồi con đường kia bị một chiếc xe ngựa chặn, thuộc hạ sợ không kịp, cho nên đã đi qua con đường tắt này, ai ngờ hôm nay lại là ngày chợ, cả con đường này đều là sạp hàng, cho nên xe ngựa đi rất chậm.”
“Hỏng rồi, lỡ thời gian vào cung, Hoàng thượng chắc chắn sẽ rất tức giận.” Vân Nhược Linh nói xong, đánh giá thời gian, phát hiện nếu nàng không mau đến hoàng cung, thì không kịp rồi.
Khoé miệng Mạch Lan nhếch lên một nụ cười vui vẻ, hắn ta chính là muốn để Vương phi đến trễ.
Như thế thì Vương phi sẽ không hòa ly với Vương gia, đây là mục đích mà hôm nay hắn ta chủ động đánh xe đưa Vương phi vào cung.
Chiếc xe ngựa chắn đường lúc nãy kia, cũng là do hắn ta tìm người sắp xếp từ trước.
Vương gia không nghĩ biện pháp giữ Vương phi lại, vậy bọn họ đành tự nghĩ cách.
Vẻ mặt hắn ta khó xử nói: “Vậy cũng đâu có cách gì khác đâu Nương Nương, ở đây toàn là sạp hàng và người, xe ngựa không đi nhanh được.”
Thấy sắp đến thời gian đã hẹn trước rồi, Vân Nhược Linh gấp đến độ khó chịu, nàng lại không biết bay.
Nếu nàng biết bay thì đã trực tiếp bay đi rồi.
Đúng lúc này, phía sau các nàng truyền đến một loạt tiếng vó ngựa, Vân Nhược Linh ngó đầu ra, nhìn thấy một người nam nhân mặc đồ đỏ, khuôn mặt tuyệt mỹ, cả người tôn quý hoa lệ, đang cưỡi một con ngựa màu mận chín phi nhanh về hướng của các nàng.
Nàng tập trung nhìn, đó không phải Tô Thất Thiếu à?
Nhìn hắn ta thần thái sáng láng, cả người đều có tinh thần thì nàng đã biết, bệnh tương tư của hắn ta hoàn toàn hết rồi.
Nhìn thấy ngựa của hắn ta chạy tới, nàng vội vàng lùi đầu vào trong xe ngựa, hơn nữa nhanh chóng lấy ra khăn che mặt, che mặt lại.
Nàng không thể để Tô Thất Thiếu nhận ra, cho nên lúc nào cũng chuẩn bị khăn che mặt.
Không ngờ hôm nay thế nhưng lại có công dụng rồi.