Lam Nhi cũng nói: “Đúng vậy, có Vương gia che chở, không ai dám bắt nạt Vương phi đâu. Hơn nữa nô tỳ cảm thấy bây giờ Vương gia đối xử với Vương phi càng ngày càng tốt, còn để cho Vương phi quản gia, Vương phi có thể đừng hòa ly không?”
Điều mà các nàng ấy không muốn nhất chính là Vương gia và Vương phi tách ra, cho nên rất phản đối chuyện Vương phi hòa ly.
Sau khi Vân Nhược Linh ngâm chân xong, nhận lấy khăn Tửu Nhi đưa qua rồi tự mình lau khô chân, đi giày vớ vào: “Hắn đối xử với ta càng ngày càng tốt à? Sao ta lại không cảm thấy như vậy? Người hắn yêu rõ ràng là Nguyệt Trắc phi, con người ta ghét nhất là phải chia sẻ nam nhân với nữ nhân khác và sống cùng với một người nam nhân không yêu ta, còn không bằng ta rời xa hắn, tự trải qua cuộc sống vui vẻ của bản thân.”
“Nhưng mà Nương Nương…” Tửu Nhi nói.
“Các ngươi đừng khuyên ta, ta đã hạ quyết tâm rồi, nếu Hoàng thượng đồng ý thì về sau ta sẽ không còn là người của Ly Vương phủ nữa.” Vân Nhược Linh nói xong, nhảy lên trên giường lớn, Thu Nhi chạy lại đắp chăn cho nàng.
Trong lòng Vân Nhược Linh rất hưng phấn, nghĩ đến sau này nàng có thể rời khỏi Ly Vương phủ trải qua cuộc sống tự do tự tại, nàng đã cảm thấy rất kích động.
Trong Tinh Thần Các, lúc Sở Diệp Hàn nghe lời bẩm báo của Mạch Lan, cả khuôn mặt tuấn tú trở nên âm trầm, trên mặt phủ kín sự lạnh lẽo.
“Nữ nhân này thật to gan, nàng ta thế nhưng lại muốn đưa ra điều kiện như vậy với Hoàng thượng? Nàng ta không muốn ở trong Ly Vương phủ như vậy sao?” Sở Diệp Hàn khí thế doạ người, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Mạch Lan.
Mạch Lan vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, là Tửu Nhi lặng lẽ nói cho thuộc hạ biết, nàng ấy nói các nàng đều không muốn Vương phi và người hòa ly, Vương gia, chúng ta cũng không muốn mất đi một Vương phi tốt như vậy. Người mau nghĩ biện pháp gì đi, ngăn Vương phi đưa điều kiện này.”
“Sao Bổn vương phải ngăn cản? Nàng ta muốn hòa ly, vậy để nàng ta hòa ly là được.” Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi vào tẩm điện.
Đôi mắt của hắn lạnh tựa như băng, vô cùng thâm trầm.
Mạch Lan thấy thế, gấp đến độ dậm chân tại chỗ.
Đến cả Vương gia cũng mặc kệ, vậy Vương phi và Vương gia chắc chắn là hòa ly rồi.
Nghĩ đến sau này Nam Cung Nguyệt còn có khả năng sẽ trở thành tân Vương phi, Mạch Lan đã chán nản đến mức ngủ không yên.
Một đêm này, hạ nhân trong Phi Nguyệt Các đều ngủ không yên.
Không dễ dàng gì mới thức đến hừng đông, mọi người mới rời giường rửa mặt thì nhìn thấy Vân Nhược Linh đã rửa mặt xong rồi, bộ dạng vừa hưng phấn vừa vui vẻ.
Vân Nhược Linh thay váy dài màu hồng cánh sen, trên đầu cài hai cây trâm phỉ thúy, đây là nàng lục tìm trong hòm của hồi môn lấy ra.
Gần đây nàng đều không gọi Thu Nhi may xiêm y, tùy tiện mà tìm một bộ mặc là được.
Tuy là mùa đông, nhưng hôm nay lại có ánh nắng, ánh mặt trời chiếu vào trong viện rất là ấm áp.
Vân Nhược Linh đi đến giữa sân, nhắm mắt lại, vươn tay, ngửi mùi thơm của hoa mai ở trong viện, hưởng thụ cảm giác đắm chìm trong ánh nắng, cả người thoải mái nói: “Thời tiết hôm nay thật tốt, là ngày rất thích hợp để ly hôn, thật tốt quá, qua hôm nay là ta được tự do rồi.”
Nói xong, nàng huýt sáo, lại còn ngầm nga câu hát, bộ dạng có vẻ vô cùng vui sướng.
Dưới bức tường cao ở bên cạnh, một nam nhân nào đó đang nhìn lén qua bên này từ khe hở của bức tường, đã tức giận đến mức sắc mặt biến thành màu đen, thất khiếu bốc khói rồi.
Nữ nhân này, càng muốn hòa ly với hắn, hắn càng không để cho nàng được như ý muốn.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, thấy nàng còn hái đóa hoa mai đưa lên trước mũi ngửi, hắn tức giận phất tay áo: “Người xấu xí nhiều trò kỳ lạ!”
Sau khi Vân Nhược Linh chuẩn bị xong, bảo Thu Nhi cầm theo hòm thuốc rồi ra cửa.
Lúc nàng định ra cửa, Mạch Lan đột nhiên chạy tới, vẻ mặt ân cần nói: “Nương Nương có phải muốn vào cũng hay không? Hay là thuộc hạ đưa người đi nhé?”