“Người quái dị, ngươi láo xược!” Tô Thất Thiếu kinh ngạc nhìn Vân Nhược Linh, không ngờ tên nữ nhân xấu xí này lại to gan như vậy, dám làm loạn ở chỗ hắn ta.
“Ôi, giường này mềm mại thật đó, khăn trải giường hoa lệ này dùng để chà giày cho ta thì hợp quá rồi.” Vân Nhược Linh nói xong đã nhấc váy lên, dùng chân đạp lên khăn trải giường, khiến cho tấm khăn đó vô cùng bẩn thỉu, cũng khiến cho ngọn lửa trong lồng ngực Tô Thất Thiếu càng cháy mạnh hơn.
Sau khi Vân Nhược Linh giẫm đạp khăn trải giường xong, nàng còn cố tình vô ý dẫm trúng chiếc áo trắng của Tô Thất Thiếu, để lại một dấu giày to.
Tô Thất Thiếu nổi giận đùng đùng, nắm chặt tay, trên trán nổi đầy gân xanh. Hắn ta phẫn nộ nhìn Vân Nhược Linh, rồi đưa tay muốn kéo nàng.
Nhưng mà Vân Nhược Linh như một chú thỏ, thoáng cái né ra khiến hắn ta bắt hụt.
Vân Nhược Linh nhảy xuống giường, bước đến trước mặt các kệ giá sang trọng kia. Trên đó được để đầy các món ngọc khí, đồ cổ và văn vật quý giá. Nàng đưa tay phất qua, những món đồ đó rơi xuống đất vỡ nát: “Ôi, dù sao thì thế tử cũng sắp chết rồi, để lại mấy thứ này làm gì chứ? Chi bằng đập vỡ chúng hết đi, để mai táng chung với thái tử.”
Hành động của Vân Nhược Linh khiến cho Thu Nhi và bọn người Tô Thanh trợn tròn mắt, bọn họ ai cũng nhìn nàng với vẻ mặt không thể tin nổi, trong lòng nghĩ Ly Vương Phi bị ma nhập rồi.
Nàng làm vậy không sợ Tô đại nhân làm thịt nàng sao?
“Nữ nhân xấu xí!” Tô Thất Thiếu tức giận, nắm chặt tay thành quyền, nghiến răng răng rắc, giọng nói như con sư tử gầm lên, sắc mặt như sắp nổ tung: “Ngươi có tin là ta giết chết ngươi không?”
Vân Nhược Linh khinh miệt nhìn hắn ta: “Thế tử đến đứng còn đứng không nổi mà còn đòi giết ta sao? Thôi thì, đợi kiếp sau đi.”
Đột nhiên, nàng bước đến gần một bức tranh vẽ một mỹ nhân trung niên: “Ai đây? Là mẫu thân của thế tử sao? Bà ấy cũng đã chết rồi, thế tử còn giữ tranh bà ấy lại làm gì, chi bằng xé đi, coi như rơm củi mang đi đốt, còn cống hiến được chút ít cho mọi người.”
“Tiện nhân, ngươi dám!” Tô Thất Thiếu gầm lên một tiếng, hắn ta vội vàng ngồi dậy, bỗng toàn thân ngã về trước, phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi văng ra khắp nơi, như một đóa hoa nở rộ.
“Thế tử!” Thấy Tô Thất Thiếu hộc máu, Tô Thanh nhanh chóng chạy đến.
Vân Nhược Linh thấy vậy cũng nhanh chân bước đến, nàng nghiêm túc nói với Tô Thanh: “Thế tử nhà ngươi đã ói ngụm máu mắc trong lồng ngực ra rồi, mang một bồn nước nóng đến rửa sạch cho thế tử, căn bệnh của thế tử được cứu rồi.”
“Thế tử được cứu sao?” Tô Thanh mơ màng nhìn Vân Nhược Linh.
Hai nha hoàn kia đã nhanh chóng chạy đi lấy nước.
Vân Nhược Linh gật đầu: “Đúng vậy. Vì suy nghĩ quá độ nên ngũ tạng lục phủ của thế tử nhà ngươi tích tụ lại một tụ máu bầm, dẫn đến ăn uống không nổi, đứng ngồi không yên. Bây giờ thế tử đã nôn tụ máu đó ra rồi, sau khi nội tạng thế tử thông thuận thì có thể ăn uống bình thường rồi. Con người, chỉ cần ăn uống được là bệnh tương tư sẽ khỏi thôi.”
“Người quái dị, ngươi, ngươi đừng xé tranh mẫu thân ta.” Lúc này, Tô Thất Thiếu nắm chặt tay áo của Vân Nhược Linh, kích động nói.
“Ta không xé, ta làm vậy để chọc tức thế tử thôi. Nếu như ta không làm vậy, thì sao mà thế tử tức đến hộc máu được chứ? Trước kia, có phải lúc thế tử nuốt không trôi, luôn cảm thấy có gì đó giống bông gòn chặn trong lồng ngực không?” Vân Nhược Linh bỏ tay Tô Thất Thiếu ra.
“Đúng vậy, đống bông gòn đó khiến ta rất khó chịu, ta không muốn ăn gì nữa, cứ ăn vào là sẽ nôn ra.” Tô Thất Thiếu lạnh lùng nói.