Bọn họ vừa rời khỏi, Khanh Trần Các lập tức khôi phục lại sự tĩnh lặng thường ngày.
Hai nha hoàn kia nhìn thế tử đang hấp hối trên giường, cảm thấy đau buồn mà rơi nước mắt. Người đời nói thế tử độc tài, công tử bột, nhưng bọn họ biết thế tử là một người tốt.
Ít nhất thì thế tử đối xử với bọn họ rất tốt, chẳng qua hắn ta bị nhị phu nhân hại mà thôi.
Vì thế tử sắp chết rồi, rất nhiều hạ nhân của Khanh Trần Các đã bỏ trốn, hoặc là quay qua quy phục Bạch Thị.
Nhưng chỉ riêng hai người bọn họ vẫn còn ở đây.
Dù có chuyện gì đi chăng nữa, bọn họ cũng muốn ở lại đây trông nom thế thử đến giây phút cuối cùng.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói yếu ớt của Tô Thanh: “Thế tử, Ly Vương Phi đến rồi.”
Tô Thanh dẫn đầu bước vào, trong tay hắn ta giữ cây quai trượng, khập khiễng bước đi. Có thể thấy được hắn ta bị đánh rất nặng.
Vốn dĩ hắn ta sẽ bị bán đi, nhưng lúc đó hắn ta ôm chặt chân của Tô Minh, năn nỉ xin được ở lại chăm sóc thế tử.
Tô Minh thấy Tô Thanh bình thường cũng rất hiểu chuyện, cũng biết việc hắn ta dẫn người đến phá nhà của phu nhân là do bị thế tử ép làm.
Hơn nữa, thật ra ông ta vẫn còn rất thương nhi tử này, thấy Tô Thanh trung thành với nhi tử như vậy nên đã đồng ý cho hắn ta ở lại.
Sau đó, Vân Nhược Linh và Thu Nhi vác theo hộp thuốc cùng nhau bước vào.
Tô Thất Thiếu nhìn thấy Vân Nhược Linh với chiếc váy dài màu xanh nhạt được thêu hoa thủy tiên, trên mặt mang tấm khăn che mặt màu trắng bước vào. Hắn ta mở to mắt, vô cùng bất ngờ.
Vừa thấy nàng, hắn ta lập tức nổi giận, sự phẫn nộ này gấp mười lần so với sự phẫn nộ đối với Bạch Thị.
Bạch Thị là người mà hắn ta đã quen từ nhỏ, cho dù có chọc giận hắn ta đến mức nào thì nội tâm hắn ta cũng không phẩn nộ đến vậy, cùng lắm chỉ thấy bất lực mà thôi.
Nhưng vừa nhìn thấy Vân Nhược Linh, nội tâm hắn ta lập tức tràn đầy nộ khí. Nộ khí này càng lúc càng dâng lên, như một quả bom sắp nổ tung.
“Người quái dị, ngươi đến đây làm gì? Nếu không muốn bị ta giết chết thì mau chóng cút khỏi đây đi!” Tô Thất Thiếu dùng toàn bộ sức lực gào lên.
Vân Nhược Linh dẫn Thu Nhi lạnh lùng bước đến: “Chẳng lẽ thế tử không muốn biết tin tức của mỹ nhân kia sao?”
Vừa nghe Vân Nhược Linh nói vậy, Tô Thất Thiếu lập tức kích động nhìn nàng: “Không phải ngươi nói là muốn kể cho ta nghe về tin tức của nàng ấy sao? Có phải ngươi biết nàng ấy là ai rồi không? Mau nói cho ta biết!”
“Thế tử có biết cũng vô dụng. Bây giờ thế tử đã trở thành một phế nhân rồi, người ta cũng không thèm lấy thế tử nữa.” Vân Nhược Linh uể oải nói.
“Ngươi, ngươi đúng là nữ nhân thối, ngươi mới là phế nhân đó! Bổn thế tử nghi ngờ ngươi không hề biết tin tức của mỹ nhân, mà ngươi chỉ đang trêu đùa ta thôi.” Tô Thất Thiếu nói.
“Ta đây trêu ngươi thì sao? Ta không nói ngươi biết đâu, hứ.” Vân Nhược Linh đắc ý. Nàng còn lè lưỡi với Tô Thất Thiếu, tiếc là trên mặt nàng đang mang tấm khăn che nên Tô Thất Thiếu không thấy.
Nhưng Tô Thất Thiếu cũng đoán ra được biểu cảm trên mặt nàng xấu xa đến mức nào, lập tức hắn ta càng giận dữ hơn.
Lồng ngực hắn ta như có một nhóm lửa muốn nhảy ra bên ngoài vậy.
Lúc này, Vân Nhược Linh bước đến trước giường Tô Thất Thiếu, nhìn chằm chằm những hột gạo và nước canh trên giường, nói: “Chậc chậc chậc, cái gì vậy chứ, sao lại bẩn thỉu như vậy? Đường đường là Tô thế tử, mà lại trông như một tên ăn mày vậy. Nếu như để mỹ nhân biết được, nàng ấy còn muốn lấy thế tử không nhỉ?”
“Người, người quái dị, ta không cho phép ngươi nói như vậy, ngươi im ngay cho ta!” Vừa nghĩ đến bộ mặt thất vọng của mỹ nhân khi thấy bộ dạng bây giờ của mình, Tô Thất Thiếu rất muốn tìm lỗ chui vào.
Vân Nhược Linh bước đến gần hơn, quét mắt qua tấm rèm lộng lẫy, đột nhiên nàng đưa tay giật xuống: “Dù sao thì thế tử cũng sắp chết rồi, mấy thứ này để thế tử dùng thì lãng phí quá, chi bằng mang đi cho ăn mày ngoài đường dùng.”