Ở Tô phủ, khi Tô Thất Thiếu đang đói muốn chết thì hắn ta nhìn thấy những nội tạng trong túi giấy dầu, trong cổ họng như bốc lên một ngọn lửa, xém chút nữa hắn ta đã nôn ra hết số cháo còn sót lại trong bụng đêm qua .
Hay lắm Ly vương phi.
Nàng không đến chữa bệnh đã đành, nàng lại còn mang những thức ăn mà hắn ta ghét nhất đến đây.
Cho dù cái xiên nướng này ngửi mùi rất thơm, nhưng hắn ta chỉ nhìn thoáng đã thấy ghê tởm muốn nôn ra.
Trong cuộc đời mình, hắn ta ghét nhất là ăn nội tạng và móng của động vật, những thứ đó không phải dành cho người ăn, mà phải để động vật và gia súc ăn mới đúng.
Ly Vương phi làm như này là đang châm chọc hắn ta là súc vật đúng không?
Tô Thanh ở bên cạnh cũng rất tức giận, hắn ta nghiêm mặt nói: “Thế tử, chắc chắn Ly vương phi cố tình, nàng ta làm vậy không phải rất quá đáng sao? Tuy nàng ta là vương phi, nhưng cũng không thể đùa giỡn với người như vậy. Ta còn tưởng nàng ta và Triệu vương phi có chuyện gì quan trọng, không ngờ người của Ly vương phủ chạy tới truyền lời nói vương phi nhà hắn không những đánh bài cùng Triệu vương phi mà còn uống rượu ăn thịt cùng đám nha hoàn ở trong viện, nàng ta còn mang nội tạng lợn đến cho người, rõ ràng là đang xem thường người mà!”
“Ta biết điều đó! Ta sắp nổi điên rồi!” Tô Thất Thiếu tức giận đến mức trợn mắt nhìn xiên nướng trên bàn: “Đem những thứ rác rưởi này ném ra ngoài cho chó ăn, không, không nên cho chó ăn, chúng còn không xứng với chó của Tô gia, ném toàn bộ chúng ra ngoài đừng để chúng ở đây làm bẩn Tô gia.”
Hắn ta hung hăng cắn răng, nếu như bệnh tình tốt lên, hắn ta nhất định sẽ giáo huấn nữ nhân xấu xí đó một trận.
“Vâng, thế tử.”
Tô Thanh nói xong thì ôm túi giấy dầu đi ra ngoài, hắn ta chuẩn bị ném những xiên nướng đó đi.
Ai ngờ vừa đi tới cửa lớn hắn ta lập tức nhìn thấy mấy gia đinh đang vây quanh.
Gia đinh ngửi thấy mùi thơm trong túi giấy dầu, nhất thời đều chảy nước miếng, bọn họ tò mò nhìn chằm chằm Tô Thanh: “Tô Thanh ca, huynh mua cái gì ngon vậy? Chúng ta đều là huynh đệ tốt, huynh không thể tận hưởng một mình được, chia sẻ cùng mọi người đi.”
Tô Thanh thấy các gia đinh rất muốn ăn, thản nhiên nói: “Đây là xiên nướng Ly vương phi đưa cho thế tử, tất cả đều là nội tạng lợn, các ngươi hẳn sẽ không thích ăn đâu.”
“Ly vương phi làm sao? Để ta xem nào?” Một gia đinh đi tới, vén túi giấy dầu lên, cầm một xiên tai heo nướng, nhìn kỹ một lát rồi nói: “Cái này thoạt nhìn thật đẹp, ngửi mùi cũng rất thơm, ta thật sự muốn nếm thử.”
“Đúng vậy, đây là tay nghề của Ly vương phi, dù là nội tạng lợn thì cũng là do vương phi làm, huống chi mùi thơm như vậy, cho ta một xiên đi”. Có một gia đinh đói bụng, thấy xiên nướng hấp dẫn như vậy, hắn ta lập tức cầm lấy rồi lần lượt nếm thử.
Các gia đinh khác thấy thế cũng tranh giành cướp xiên nướng mà ăn, sau khi ăn một miếng, mọi người đều đồng loạt thán phục không thôi, bọn họ giơ ngón cái tán thưởng.
“Oa! Tai lợn nướng này cũng rất ngon, thơm thơm giòn giòn, ta chưa bao giờ ăn tai heo nào ngon như vậy.”
“Đời này ta có thể ăn được thứ Ly vương phi tự tay làm, thật vinh hạnh quá rồi, nếu không phải do thế tử không cần làm sao chúng ta có thể được ăn chứ.”
“Đúng vậy, lòng nướng mỡ này ngon thật, vừa thơm vừa mềm, cũng không có chút mùi tanh nào, thì ra lòng lợn có thể ăn như thế, ta còn tưởng thứ này chỉ dành cho chó ăn chứ.”
Bởi vì bọn họ không biết phải làm thế nào để làm ruột già lợn mất đi mùi tanh, có nhiều người nếu không phải đang rất đói thì họ sẽ không ăn ruột lợn mà sẽ mang cho chó ăn.
Không ngờ lòng lợn được nướng qua bàn tay khéo léo của vương phi lại biến thành mỹ vị ngon hơn cả thịt lợn.
Tô Thanh thấy tất cả mọi người đều khen ngợi xiên nướng không dứt, bị kích động sự tò mò, vì vậy hắn ta cũng cầm lấy một xiên xúc xích nướng nếm thử.