“Tỷ tỷ, tỷ đừng để ý đến người của Tô phủ, càng không cần chữa bệnh cho tên thế tử kia, trước kia hắn ta luôn thích trêu chọc người khác, không chỉ khi dễ tỷ, mà còn thường xuyên khi dễ ta, véo lỗ tai ta.” Lúc trước Triệu vương phi tới tìm Vân Nhược Linh chơi, nghe thấy nàng và Thu Nhi nói chuyện muốn dùng liệu pháp chọc giận đối với Tô Thất Thiếu.
Nàng ta không tán thành việc Vân Nhược Linh cứu Tô Thất Thiếu, nàng ta sợ Vân Nhược Linh sẽ gặp phải phiền toái, cho nên mới nói như vậy.
Vẻ mặt Thu Nhi cũng lo lắng nói: “Nương nương, người đã thất hẹn hai lần, dựa theo tính tình của Trung Dũng Công và Tô thế tử, bọn họ nhất định sẽ ghi hận người.”
“Không phải ta đã nói là ngày mai ta sẽ đến sao? Được rồi, đừng lo lắng về ta nữa.” Vân Nhược Linh nói tiếp: “Đúng rồi, Thu Nhi, ngươi lấy giấy dầu bọc chút gà nướng, chân gà nướng, da heo nướng, lòng lợn, tim lợn, lưỡi lợn, tai heo và cả cật heo, bảo Vương Nhị đưa cho Tô thế tử, nói đây là ta mời hắn ăn.”
Thu Nhi sửng sốt: “Lúc trước hạ nhân trong vương phủ không phải nói thế tử bọn họ rất ghét nhất ăn nội tạng, chân và da heo sao, đưa những thứ này qua cho thế tử liệu hắn có nổi giận không ạ?”
“Như vậy càng tốt, ngươi đừng quan tâm, ngươi bảo Vương Ngũ qua đó đưa đi.” Vân Nhược Linh nói xong, bình tĩnh uống một ngụm rượu.
“Vâng ạ.” Thu Nhi nhỏ giọng nói.
Bọn họ cũng không biết vương phi đang dùng thuốc gì để trị bệnh nữa, vương phi chỉ nói dùng liệu pháp chọc giận với thế tử, nhưng nàng không nói chữa trị bằng cách nào.
Hơn nữa nàng cũng không đến Tô phủ xem bệnh tình của thế tử như thế nào mà còn mang những thứ thế tử ghét ăn nhất đến cho hắn ta, hắn ta nhất định sẽ rất hận vương phi.
Tô gia là quan lớn trong triều, không dễ chọc vào đâu.
Triệu vương phi nhìn thấy lòng lợn và nội tạng lợn trên đĩa, khuôn mặt nàng ta có chút ghê sợ: “Tỷ tỷ, nội tạng này có thể ăn được sao? Bọn ta chưa bao giờ ăn nội tạng, tanh như vậy, làm sao có thể ăn được chứ?”
Chỉ có những người nghèo khổ không có gì để ăn mới ăn nội tạng thôi, những người ở tầng lớp thượng lưu sẽ không đụng đến.
Vân Nhược Linh cười nói: “Sao không thể ăn chứ, bởi vì các ngươi không nắm được phương pháp khử đi mùi tanh và cách nấu thôi, ta bảo Thu Nhi dùng gừng và gia vị ướp loại bỏ mùi tanh của chúng rồi, làm vậy lúc nướng còn thơm hơn thịt lợn nữa ấy, nếu không tin ngươi nếm thử lòng lợn nướng mỡ này xem.”
“Thật sao?” Hiện tại Triệu vương phi rất tin tưởng Vân Nhược Linh, nàng ta cầm miếng lòng cuộn tròn như sóng, thấy miếng lòng bị nướng thành màu vàng vàng, bên ngoài săn lại, ngửi có mùi thịt và hành lá, nàng ta không nhịn được mở miệng nếm thử.
Nếm thử xong, nàng ta bất ngờ kêu lên một tiếng, nhìn về phía Vân Nhược Linh giơ ngón tay cái lên, “Oa, tỷ tỷ, lòng nướng mỡ này thơm quá, dễ nhai và bùi nữa, ta có thể ăn thêm một xiên nữa không?”
“Tất nhiên, đừng nói một xiên, ngươi có thể ăn tất cả các xiên ở đây.” Vân Nhược Linh hào phóng nói.
Nàng không ngờ rằng, những người thượng lưu ở thời đại này lại không ăn nội tạng.
Những nội tạng này chỉ cần biết kỹ thuật nấu thì có thể làm ra rất nhiều món ngon, chúng thực sự rất tuyệt.
“Tỷ tỷ, lát nữa khi ta về lại vương phủ, ta có thể mang về cho phu quân ta một ít đồ nướng này không? Ta muốn chàng ấy nếm thử món ăn tuyệt hảo này, đặc biệt là món lòng nướng này này.” Triệu vương phi nhỏ giọng nói.
“Đương nhiên là có thể rồi, ngươi muốn mang theo bao nhiêu cũng được, nếu lần sau ngươi muốn ăn nữa thì cứ đến Ly vương phủ, ta bảo Thu Nhi và mọi người làm cho ngươi ăn. Ta không chỉ biết làm thịt nướng mà ta còn biết làm rất nhiều món ngon khác nữa đấy.” Vân Nhược Linh nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Triệu vương phi, nàng thật sự ngưỡng mộ nàng ta, có phu quân sủng ái nàng ta như vậy, sống một cuộc sống ân ái lại vô ưu vô lo.
“Cám ơn tỷ tỷ.” Triệu vương phi chạy tới ôm cánh tay Vân Nhược Linh làm nũng.