"Được rồi, bà đừng khóc, các người cũng đừng giả vờ nữa. Với lại, ta không có bị mê hoặc gì hết, ta thật lòng yêu thích vị tiểu thư kia nhưng ta không thể nói rõ với các người được. Người đâu, đuổi họ đi đi, bổn thế tử không muốn nhìn thấy họ nữa." Tô Thất Thiếu trừng mắt chán nản nhìn Bạch Thị và Tô Trạm, hắn ta tức đến mức run lên.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Thất Thiếu, Vân Nhược Linh cảm thấy không thể để những người này làm hắn ta tức giận được.
Bệnh của hắn ta không được phép làm vậy, càng tức giận thì càng trở nên nghiêm trọng.
Nàng vội vã nói rõ với Tô Minh, "Tô đại nhân, bệnh của thế tử không thể thở, càng tức giận sẽ càng nghiêm trọng, nếu đã nghiêm trọng thì sẽ phát điên lên, hoặc có thể sẽ biến thành một người bị tâm thần mất, vì vậy phiền ngài đưa vợ ngài ra ngoài, để ta xem bệnh cho thế tử một chút."
Tô Minh vội vàng nói:"Được, chúng ta ra ngoài trước, vương phi, nhi tử của ta vốn ngu dốt nên phiền người hãy khoan dung với nó một chút."
"Không sao." Vân Nhược Linh nói.
Tô Minh lại liếc nhìn Tô Thất Thiếu, tuy miệng ông ta luôn mắng chửi đứa con này, nhưng ánh mắt ông ta nhìn con mình lại rất đau lòng.
Vừa đau lòng vừa mang theo sự bất đắc dĩ và phẫn nộ, ngoài ra trong ánh mắt ông ta còn có sự tức giận vì không thể dạy dỗ nổi đứa con này.
Chờ Tô Minh ra ngoài, trong phòng cuối cùng cũng yên lặng trở lại.
Vân Nhược Linh nhìn thái độ của Bạch Thị đối với Tô Thất Thiếu, thủ đoạn mà các phu nhân thường dùng chính là nịnh nọt.
Các phu nhân thường dùng thủ đoạn nịnh nọt, lúc đứa trẻ còn nhỏ, họ sẽ mặc kệ, nịnh nọt, chiều chuộng và dung túng, nuông chiều đứa trẻ bằng mọi giá, sau đó nó sẽ đi theo một hướng đi hoàn toàn lệch lạc.
Vì vậy khi trưởng thành, đứa bé đó sẽ không thể trở lại nữa.
Tô Thất Thiếu hẳn là một đứa bé được nuông chiều, nhìn thái độ hiện tại của hắn ta với Bạch Thị, hẳn hắn ta đã biết Bạch Thị đạo đức giả và ác độc như thế nào.
Chẳng qua, tính cách của hắn ta vốn ngang bướng, muốn sửa cũng không phải là chuyện dễ.
Lúc này, Tô Thất Thiếu nằm trên giường nói:"Vân Nhược Linh, đừng tưởng rằng ngươi giúp ta đuổi bọn họ đi thì ta sẽ biết ơn ngươi, ta không có bệnh vì vậy ta không cần ngươi trị đâu, ngươi bỏ cuộc đi."
Vân Nhược Linh cười nhạt, " Khẩu khí của thế tử như vậy, cứ như là ta đang vội vàng nịnh nọt để chữa bệnh cho ngươi vậy, nếu không phải phụ thân của ngươi phái người đến vương phủ mời ta thì ta cũng không bao giờ muốn bước chân vào Tô phủ đâu. Nếu ngươi không muốn gặp lại nữ nhân trong cung kia, vậy tự sinh tự diệt đi, sống chết là do số mệnh, coi như lần này ta đi một chuyến uổng công, ta cũng không vội chữa làm gì, vẫn còn rất nhiều người muốn ta chữa bệnh cho kìa, nếu thế tử không cảm kích, vậy xin thứ lỗi ta không thể tiếp ngươi.
Vân Nhược Linh nói xong, xoay người muốn rời đi.
Tô Thất Thiếu nghe vậy, bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu, trong đầu, trong lòng hắn ta bảy giờ tất cả đều là bóng dáng của nữ nhân xinh đẹp kia, từ bỏ thì cũng không được, nhưng nhớ đến thì lại đau khổ.
Nếu hắn ta có thể gặp lại nàng, dù phải sống ít hơn mười năm hắn ta cũng bằng lòng.
Nếu như hắn ta vì bệnh mà chết, vậy không phải vĩnh viễn hắn ta cũng không có cơ hội gặp lại nàng sao.
Tô Thất Thiếu lạnh lùng liếc Vân Nhược Linh trước mắt một cái, không ngờ nữ nhân xấu xí này lại giảng đạo lý cho hắn ta.
Đột nhiên hắn ta ngước lên nhìn thoáng qua ánh mắt của Vân Nhược Linh.
Cặp mắt sáng lấp lánh, trong suốt như nước, tựa như dòng nước trong veo tĩnh lặng, sinh động động lòng người, vô cùng thu hút người khác.
Hắn không ngờ nữ nhân xấu xí này, vậy mà lại có một đôi mắt đẹp như vậy, thậm chí hắn ta còn cảm thấy nó có chút quen thuộc.