Đứa trẻ đứng bên cạnh bà ta là nhị thiếu gia của Tô phủ Tô Trạm, là con của bà ta và Tô Minh.
Mẫu thân của Tô Thất Thiếu trước đây là Trung Dũng Công phu nhân sớm đã sinh bệnh mà qua đời.
Bạch Thị vốn là nha hoàn bên cạnh mẫu thân của Tô Thất Thiếu, vì dung mạo trẻ đẹp, trung thành hiểu chuyện, nên bà ta đã được Tô đại nhân nhìn trúng và trở thành thiếp của ông ta, sau này khi phu nhân qua đời, bà ta càng như diều gặp gió, một bước trở thành chính thất của Tô phủ.
Chỉ là một nha hoàn nhỏ bé lại có thể trở thành chính thất của Tô phủ, dễ dàng thấy được Bạch Thị lợi hại cỡ nào.
Những thê thiếp giống như Nam Cung Nguyệt đều coi thành tựu của Bạch Thị thành hình mẫu của mình, một mực sùng bái bà ta, hận bản thân không thể trở thành người giống như bà ta.
Tô Minh trông thấy ái thiếp của mình bước vào, ông ta nhanh chóng bước lên phía trước, dùng giọng điệu hoàn toàn khác khi nói chuyện với con trai mình, ông ta dịu dàng nói: "Phu nhân, sao nàng lại tới đây? Gần đây vì bệnh tình của Trần Nhi mà nàng luôn chịu khổ, sao nàng không nghỉ ngơi thêm chút nữa."
Bạch Thị thở dài một hơi, đau lòng bước lên phía trước nhìn Tô Thất Thiếu, "Lão gia, Trần Nhi đã bệnh thế này rồi, ngài đừng mắng hắn nữa, ngài xem, hắn buồn thế nào kìa, hắn vẫn còn nhỏ, sau này chúng ta sẽ từ từ dạy bảo hắn là được."
Tô Thất Thiếu chán ghét liếc Bạch Thị một cái, lạnh lùng quay đầu không nhìn bà ta nữa.
Nguời đàn bà độc ác, giả vờ làm người tốt làm gì chứ.
"Nó đã hai mươi mấy tuổi rồi, nàng còn nói nó còn nhỏ? Hiện tại không dạy đợi sau này mới dạy cũng không kịp nữa rồi." Tô Minh tức giận nói: "Không, nàng xem cái thái độ của nó với chúng ta đi, nó sớm đã bị dạy hư rồi. Nếu không vì mẫu thân đã mất của nó, ta cũng không quản nó làm gì."
Tô Trạm ở bên cạnh lập tức nói:" Phụ thân, người đừng nói Thất ca như vậy, bệnh tình của huynh ấy bây giờ rất nghiêm trọng, thật đáng thương, con thực sự sợ huynh ấy sẽ không chịu nổi..."
Nói đến đây vành mắt của Tô Trạm đỏ lên.
Tô Thất Thiếu nằm trên giường lạnh nhạt cười, ánh mắt tràn đầy chế giễu, giọng khàn khàn đáp: "Được rồi, các người đừng giả vờ nữa, ta xem mà nổi hết cả da gà đây này, Tô Trạm ngươi không phải muốn ta chết lắm sao? Ta chết thì ngươi có thể lập tức trở thành thế tử của Trung Dũng Công phủ rồi, ngươi phải cảm thấy vui mừng mới đúng chứ, còn ở đó giả vờ làm gì? Thật buồn nôn!"
"Thất ca, đệ thật tâm muốn tốt cho huynh, sao huynh lại nói vậy với đệ?" Tô Trạm đau khổ nói.
Bạch Thị ở bên cạnh cũng nói: " Trần Nhi, Trạm Nhi trước nay chưa từng tranh giành ngôi vị thế tử với con, nó vẫn luôn tôn trọng, đối xử tốt với con. Ta cũng vậy, thậm chí ta đối xử với con còn hơn cả Trạm Nhi, con nói như vậy thật khiến người khác đau lòng đó."
"Đúng vậy, trước đây bà thực sự đối xử với tôi rất tốt, nhưng mà lòng dạ bà thế nào, bà cho rằng tôi không biết sao? Tôi thành như này, đều do một tay bà làm ra, bà còn ở đây giả vờ cái gì nữa hả." Tô Thất Thiếu cười lạnh.
"Lão gia, người xem Trần Nhi, hắn …" Bạch Thị bị Tô Thất Thiếu nói như thế, nước mắt trên mặt lập tức chảy dài.
Bà ta khóc nhìn về phía Tô Minh, mặt đầy tủi thân và nhẫn nhịn khiến Tô Minh thương xót.
Ông ta một tay kéo ái thiếp của mình, ôm bà ta vào lòng mà an ủi: "Phu nhân, bỏ đi, nàng không cần quản nó nữa, nó là cái thứ không biết nhìn người tốt, để nó tự sinh tự diệt đi."
"Không được đâu lão gia, thiếp suy cho cùng là mẫu thân của nó, nó là người của Tô gia chúng ta, mặc dù hắn bị nữ nhân kia mê hoặc, nhưng chúng ta không thể không quản, chúng ta không thể bỏ rơi hắn được." Bạch Thị khóc thật to.