Nói xong, nàng ta quay người, tức giận nhìn Vân Nhược Linh, trách móc nói: “Tỷ tỷ, công chúa cũng là vì tốt cho tỷ, tỷ cũng quá quá đáng rồi, công chúa là tỷ tỷ của vương gia, Trưởng tỷ như mẹ, chúng ta nên như con có hiếu với mẹ mà hiếu thuận nàng, tỷ tại sao có thể nói với nàng ấy như vậy? Tỷ quá không có quy củ rồi.”
Quy củ?
Vẫn Nhược Linh không dám tin mà nhìn Nam Cung Nguyệt, nàng ta lại có thể giáo huấn mình như vậy?
Nói thật, nàng căn bản không có để Trưởng công chúa này vào trong mắt.
Ai biết được, Trưởng công chúa hữu danhvô thực, căn bản không có thực quyền, ở Ly vương phủ diễu võ dương oại thể hiện uy phong gì chứ?
Nàng ta có bản lĩnh, đối với Tấn vương và Hoàng đế muốn hại người của Sở Diệp Hàn để thị uy, đối với nàng ta người cứu mạng Sở Diệp Hàn này ngược lại lại không khách sáo như vậy, thật là thượng đội hạ đạp.
Văn Nhược Linh nhìn Nam Cung Nguyệt, nói: “Muội muội, nếu như muội đã hiếu thuận như thế, vậy phiền muội chăm sóc cho công chúa, ta phải đi thay thuốc cho vương gia rồi.
“Đợi một chút, Vân Nhược Linh, chúng ta tranh cãi thì tranh cãi, nhưng thuốc mỡ này ngươi không cần nữa chứ? Ngươi đem thuốc mỡ này cầm qua chỗ hoàng đệ, cho đệ ấy dùng đi.” Trưởng Công Chúa nói.
Vân Nhược Linh trong lòng thở dài một
cái.
Trên đời này, chỉ có thuốc nàng cho Sở Diệp Hàn dùng, mới là thuốc trị thương nhanh nhất, đó là thuốc trải qua nhiều năm thời hiện đại phát triển được, thuốc có hiệu quả trị bệnh ổn định.
Nàng đối với thuốc mỡ Băng Hàn Ngọc Lộ này căn bản không ôm hy vọng.
Chỉ là vì không để người khác nói mình tự đại, nàng vẫn là đi qua đó, lấy thuốc mỡ đó để vào trong tay, lại quay người, lạnh lùng bước ra ngoài.
Nhìn thấy Vân Nhược Linh quay lưng đi, Nam Cung Nguyệt yếu ớt thở dài một hơi: “Hời, cũng không biết tại sao tỷ tỷ lại biến thành thế này, nghe nói tỷ ấy trước kia không như thế, từ lúc sau khi mà tỷ ấy rơi xuống nước rồi tỉnh lại, đột nhiên biết y thuật, vết độc tổ trên mặt cũng không còn nữa, tính khí cũng thay đổi, thật không biết là trúng tà, hay quỷ nhập vào người nữa.
“Bị quỷ nhập vào người?” Trưởng công chúa lạnh lùng nheo mắt lại: “Rất có thể, một người không thể vô duyên vô cớ thay đổi tính tình được, càng không thể nào từ một người ngu ngốc, biến thành thần y, ta thấy nàng ta chính là bị quỷ nhập vào người rồi, nàng ta bây giờ không phải là bị ma quỷ, mà chính là yêu quái nhập vào người rồi”
“Thật sao? Nói như vậy, thì nàng ta cũng quá lợi hại rồi, vậy chúng ta phải làm sao đây?” Nam Cung Nguyệt sợ hãi ôm chặt hai tay, vẻ mặt khiếp sợ.
“Ngươi đừng sợ nàng ta, nàng ta càng lợi hại, ta càng có cách trị nàng ta. Nếu như nàng ta thật sự bị yêu ma nhập vào người, vậy nhất định phải thanh trừ tà yêu trên người nàng ta mới được. Đợi chấn thương của hoàng đệ tốt lên, bổn cung liền phái người đi núi Bạch Vân Sơn, Thanh Phong quán tìm Thanh Phong đạo sĩ đến bắt con yêu quái nhập vào người này ra, còn bình an của vương phủ.” Trưởng công chúa nói.
Ngoài miệng nàng ta nói như vậy, thật ra trong lòng có chút không tin.
Nàng ta biết Vân Nhược Linh này ngoài việc không tôn kính nàng ta ra, căn bản không có mặt không bình thường.
Ngược lại, nàng ta bây giờ trở nên rất xuất sắc, đối với hoàng đệ càng có ích.
Nhưng, vừa nghĩ đến nữ nhân này không tôn kính nàng ta như vậy, nàng ta liền muốn mời người đến trừng trị nàng, nhìn xem nàng thật sự có phải là bị yêu quái nhập vào người không, mới thay đổi to lớn thế này.
Nam Cung Nguyệt vừa nghe, trong lòng lập tức phấn chấn lên, có Trưởng công chúa giúp nàng ta, chắc chắn có thể loại bỏ Vân Nhược Linh sớm một chút.
“Công chúa, không phải ta ở đây gây xích mích quan hệ của tỷ và tỷ ấy, nhưng mọi người đều nhìn thấy rồi, tỷ ấy tự nhận là y thuật cao minh, liền trở nên ngang ngược ngông cuồng, không để bất kỳ ai vào trong mắt, ngay cả tỷ nàng ta còn không để tâm. Ta cảm thấy, vì trật tự của vương phủ, tỷ vẫn là cần lập quy củ cho nàng ta, ví dụ như, dậy sớm, để nàng ta đúng giờ đến thỉnh an tỷ, không thể để nàng ta tiếp tục tự do tản mạn như vậy nữa. Nam Cung Nguyệt nhân cơ hội nói.