Nam Cung Nguyệt vội vàng đỡ lấy thân của Trưởng công chúa, thay nàng ta vỗ lưng thuận khí: “Công chúa không cần phải tức giận, tỷ tỷ có thể là lỡ lời, chân tay cao quý, đem nói thành nhấc cao bàn chân quý giá, tỷ ấy chắc chắn là không cố ý.”
“Muội đừng thay nàng ta giải thích, nàng ta chính là đang nhục mạ bổn cung, đem tay của bổn cung, mỉa mai thành chân!” Trưởng công chúa giận dữ nói.
Nam Cung Nguyệt không nói còn được, nàng vừa nói, nàng ta lập tức cảm thấy Vân Nhược Linh chính là cố ý khiến người ta ghét bỏ nàng ta như vậy.
Vân Nhược Linh bình tĩnh cười nói: “Công chúa, ta đây không phải nhục mạ tỷ được không? Tỷ muốn cầm thuốc đi qua đó, đương nhiên cần dùng chân, ta nói nhấc cao bản chân quý giá lên, là đang khen chân của tỷ tôn quý, nói sai ở đâu vậy?”.
“Ngươi! Ngươi đừng nói dối bổn cung, tóm lại, lời người nói chính là quái gở, bổn công chúa nghe không thoải mái.” Trưởng công chúa nói.
Vân Nhược Linh cũng nói: “Công chúa nói chuyện chẳng phải là dễ nghe? Công chúa dùng cái giọng điệu sai khiến hạ nhân đó sai khiến ta, cần phải biết rằng, nơi này là Ly vương phủ, ta là nữ chủ nhân ở đây, công chúa tuy là tỷ tỷ của vương gia, chúng ta nên kính trọng tỷ, nhưng tỷ cũng cần biết nhập gia tùy tục, đạo lý khách nghe theo chủ. Công chúa ở vương phủ làm khách ta vỗ tay hoan nghênh, nhất định sẽ lấy lễ chế cao nhất ra chiêu đãi tỷ, nhưng cũng mời công chúa vì ta đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy ngẫm một chút, ta là vương phi của vương phủ, không phải nha hoàn hầu hạ người, mời công chúa lần sau khi nhờ ta làm việc, chừa cho ta chút mặt mũi, đừng phân phó cho ta giống như đang phân phó hạ nhân, hoặc chỉ trích ta.”
Trưởng công chúa nghe được lời này, tức đến suýt nữa ngất đi.
Vân Nhược Linh mở miệng một tiếng ‘làm khách, rõ ràng đang ám chỉ nàng ta, nàng ta chỉ là một người ngoài, không xứng ở vương phủ vung tay múa chân với nàng ấy
Lá gan của nữ nhân này cũng quá lớn rồi, vậy mà lại dám nói nàng ta như vậy.
Nàng ta tức đến nỗi mặt mũi đều xanh lại rồi, phẫn nộ nói với Vân Nhược Linh: “Hay cho ngươi Vân Nhược Linh, Ngươi chẳng qua chỉ là một nữ nhân xấu xí không được sủng ái, bởi vì gả cho hoàng đệ của ta, mới một bước bay lên cao làm phượng hoàng, bổn cung chính là thân thể ngàn vàng, kim chi ngọc diệp, tỷ ruột của Ly vương, ngươi được coi là cái thá gì? Cũng dám ở trước mặt bổn cung tự xưng chủ nhân của Ly vương phủ? Bổn cung nói cho ngươi biết, Ly vương phủ này còn chưa tới lượt người làm chủ, đây là nhà của hoàng đệ bổn cung. Nếu như người còn láo xược như vậy, bổn cung liền khiến hoàng đệ bỏ ngươi, xem người còn làm thế nào lấy thân phận nữ chủ nhân ra đè người”
“Được thôi, ta cầu còn chẳng được, đáng tiếc Ly vương hắn chính là không bỏ ta. Công chúa, nếu như tỷ thật sự là có cách khiến hắn chịu bỏ ta, làm phiền tỷ giúp ta, tỷ nói với hắn ta, khiển hắn bỏ ta sớm một chút, ta cũng được sống thật tốt cuộc đời của mình. Công chúa nếu như đã có bản lĩnh này, vậy chuyện này phải nhờ vào tỷ đó.” Vân Nhược Linh thật lòng thật ý mà nói.
“Ngươi, ngươi sao lại nói như vậy? Ngươi đây là ý gì?” Trưởng Công Chúa bị phản ứng của Vân Nhược Linh làm cho bối rối.
Dưới tình huống bình thường, một nữ nhân vừa nghe đến phải bị bỏ, không phải đều sẽ sợ đến mức quỳ lạy cầu xin tha thứ sao?
Vân Nhược Linh tại sao lại là dáng vẻ vừa vui mừng lại mong đợi như vậy?
Chẳng lẽ não nàng ta có vấn đề?
“Công chúa, ta chính là ý nghĩ hiện lên trên mặt, nếu như vương gia có thể bỏ ta, hoặc hòa ly với ta, ta thật sự cầu còn không được. Ta bằng lòng đem vị trí vương phi để cho Trắc vương phi, càng bằng lòng giao lại cho tỷ quyền nắm giữ trong nhà, chỉ cần tỷ có thể khiến vương gia bỏ ta, ta tuyệt đối sẽ không chọc giận tỷ đâu.” Vân Nhược Linh thành tâm thành ý nói.
“Ngươi, ngươi thật sự là bị điên rồi! Bổn cung từ trước đến giờ chưa từng gặp qua loại người vô liêm sỉ như ngươi!” Trưởng công chúa tức giận đến cả người đều run rẩy rồi.
Nam Cung Nguyệt thấy vậy, vội vã rót một cốc trà cho nàng ta: “Công chúa, tỷ đừng tức giận, nào, uống một ngụm trà trước, cho xuôi khí.”