Khi mọi người nghe thấy điều này, liền dơ ngón tay cái lên tỏ ý đồng tình với Nam Cung Nguyệt.
Như vậy để mà so sánh thì Ly vương phi ngoài biết chút y thuật ra thì phẩm chất đạo đức quá kém rồi.
Nàng ta không chỉ ham ngủ, còn không thỉnh an trưởng tỷ, cho thấy nàng ta căn bản không coi Trưởng công chúa ra gì. Trưởng công chúa bây giờ không có quyền hành gì, nhưng dù sao cũng là bề trên ở Vương phủ, là người chị mà Ly vương kính trọng nhất, Trưởng tỷ như mẹ, đương nhiên cũng phải hiếu thuận với Trưởng tỷ như hiếu thuận với mẹ vậy.
Nhưng Ly vương phi thân là vương phi lại không thỉnh an Trưởng tỷ, cũng không chuẩn bị đồ ăn ngon cho nàng ấy đồ ăn ngon?
Như vậy cũng quá đáng quá rồi.
Văn Nhược Linh đứng sau cánh cửa, trông thấy thái độ của mọi người, liền bĩu môi tiến về phía mọi người: “Xin các vị thứ lỗi, tôi vừa có chút việc nên đến muộn.”
Hạ nhân hay quản gia được các phủ phải đến dâng lễ nhìn thấy Vân Nhược Linh lề mề tới muộn liền không khỏi cau mày, nhìn nàng một cách khinh thường.
Nhưng trong nháy mắt, vẻ mặt của họ đều kinh ngạc.
Không phải Ly vương phi là một yêu quái xấu xí sao?
Không ngờ lại biến thành xinh đẹp như thế này, dáng đi đó giống như là dáng đi của phi tần trong cung vậy, từng bước thướt tha, duyên dáng, đoan trang, hiền thục, dáng vẻ phóng khoáng, rất có dáng dấp của chính phủ.
Triệu vương phi vội vàng chào hỏi, nằm lấy tay Vẫn Nhược Linh ân cần nói: “Không sao đâu, người đang gánh vác trách nhiệm nặng nề là chữa bệnh cho Lý vương, tối hôm qua hẳn là rất mệt đúng không?”
Nàng ta đang giúp Vân Nhược Linh giải vậy, tránh những người khác bị Nam Cung Nguyệt khiêu khích.
Vân Nhược Linh mỉm cười với Triệu vương Phi: “Cảm ơn vương phi đã quan tâm, tối hôm qua ta có chút mệt mỏi.”
“Là vì chăm sóc vương gia sao? Vậy có phải sau đó ngươi ngủ không đủ giấc không? Nếu không ngủ đủ giấc sẽ rất mệt mỏi. Triệu Vương Phi nói.
“Ta tạm thời chưa có thời gian ngủ, vì ta phải nghiên cứu đan dược cho vương gia, đêm qua sau khi về, cả đêm sắc thuốc cho vương gia, đun tới sáng sớm, nghe nha hoàn nói có khách quý đến thăm Vương gia, ta vội dừng công việc lại, đi tới đây trước để chào hỏi mọi người. Nếu ta có chỗ nào chậm trễ với mọi, kính mong mọi người người chớ trách” Vân Nhược Linh nói tới đây, bỗng bước đi loạng choạng, như thể đứng không
vững nữa. Nam Cung Nguyệt biết nói dối, nàng ta
chẳng lẽ không biết.
Tối qua nàng có ngủ, nàng nói như vậy cũng không có ai lại đi truy hỏi nàng xem rất cuộc nàng có ngủ hay không.
Dù sao thì những người trong viện của nàng sẽ không nói linh tinh ra ngoài.
Triệu vương phi vội vàng đỡ lấy nàng, mọi người cũng vô cùng sửng sốt.
Trời ơi!
Nam Cung Nguyệt còn muốn nói Ly vương phi ngủ nướng không, ai mà biết nàng ta là đang sắc thuốc, còn sắc cả một đêm!
Nhìn thấy Ly vương phi vừa rồi suýt chút nữa ngã xuống, mọi người đột nhiên có vẻ thương cảm.
Nàng ta vì sắc thuốc cho Vương gia, lại có thể huỷ hoại cơ thể đến đến mức này, thật khiến người ta đau lòng.
Nói như vậy, tức là Nam Cung Nguyệt đang nói dối, cũng không biết ả ta có ý gì, lại nói với mọi người rằng Ly vương phi chưa tới là vì đang ngủ nướng. Ả ta thật là âm hiểm.
Triệu vương phi ôm lấy Vân Nhược Linh, vẻ mặt đau lòng nói: “Ngươi vất vả quá rồi, mệt đến đậu cũng phải chú ý thân thể, nghỉ ngơi một chút, nếu không may người ngã xuống, Ly vương phải làm sao?”
“Không sao, ta còn có thể trụ được, hoàng thượng đã nói, nhất định phải chữa khỏi cho vương gia, trách nhiệm của ta rất nặng nề, ta không dám lơ là chút nào. Dù có phải liều mạng, ta cũng sẽ chữa lành cho vương gia.” Nhược Vân Linh bề ngoài có vẻ yếu đuối, nhưng bộ dáng nàng lại rất mạnh mẽ.
“Ngươi vất vả và mệt mỏi như vậy nhưng không biết rằng có những người vẫn bịa đặt sau lưng người, nói rằng người chưa đến là vì đã ngủ dậy muộn, thật oan ức cho ngươi, ai không biết lại tưởng rằng Ly vương phi không tôn trọng Trưởng tỷ, coi thường khách, không biết lễ độ” Đôi mắt của Triệu vương phi như mũi dao hưởng thẳng về phía Nam Cung Nguyệt.
Ánh mắt của những người khác nhìn Nam Cung Nguyệt cũng không mấy thiện cảm.