Không ngờ rằng hắn đã sớm tỉnh nhưng lại làm bộ hôn mê.
“Ngươi tỉnh rồi sao còn giả bộ hôn mê? Chẳng lẽ ngươi không tin tưởng ta, giả bộ hôn mê để thăm dò ta? Ngươi tỉnh lại từ bao giờ?” Vân Nhược Linh nói.
“Bổn vương không rảnh rỗi đến mức giả bộ hôn mê, bản vương vừa mới tỉnh lại không lâu.” Sở Diệp Hàn lạnh giọng nói, thật ra thời điểm Tấn vương tới thăm hắn, hắn đã tỉnh rồi, sở dĩ hắn vẫn luôn không tỉnh lại chỉ là muốn phối hợp với đám Mạch Liên mà thôi.
Nếu như hắn tỉnh lại sớm, nếu tin tức này truyền tới tại dân chúng thì sẽ chẳng có hiệu quả gì.
Đồng thời, hắn cũng muốn thăm dò lòng trung thành của người bên cạnh, không ngờ tới lại thật sự dò ra được.
Đảm Mạch Liên đều rất trung thành, quả nhiên hắn không nhìn sai.
Nhưng Vân Nhược Linh lại là một ngoại lệ, hằn cho rằng nàng sẽ liên hợp với hoàng thượng nhân cơ hội này giết hắn, không ngờ rằng nàng lại không làm vậy, ngược lại còn đứng chung một chiến tuyến với hắn.
Lúc này, hắn phát hiện bản thân có chút muốn đi tiểu, gương mặt hắn nghiêm lại, nhìn về phía Vân Nhược Linh, “Ngươi ra ngoài gọi Mạch Lan vào đây, bản vương có chuyện tìm hån.”
“Mạch Lan với Mạch Liên ra ngoài làm việc rồi, đám tử sĩ kia cũng cần có người thu xếp, ngươi có việc gì thì nói với ta.” Vân Nhược Linh nói.
Gương mặt Sở Diệp Hàn nhất thời đen lại, “Không cần ngươi, ngươi tìm một gã sai vặt vào đây.”
“Tại sao phải tìm gã sai vặt? Ta không thể giúp người sao?” đầu óc Vân Nhược Linh mơ hồ.
Sắc mặt Sở Diệp Hàn đen như đáy nồi, “Ngươi có thể giúp bản vương đi tiểu sao?”
“A?” gương Vân Nhược Linh nháy mắt đỏ bừng, “Ngươi muốn đi tiểu à, sao không nói sớm chứ? Ta đi gọi người vào giúp ngươi.”
Nói xong nàng đỏ mặt nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tên Sở Diệp Hàn này cũng thật là, muốn
đi tiểu sao không nói sớm, hại nàng hiểu lầm.
Có điều nàng cũng là một người thần kinh thô, Sở Diệp Hàn muốn gọi gã sai vặt vào thì nhất định là có nguyên nhân, nàng lại còn ngây ngốc ở đó nói mình có thể giúp.
Sau khi Vân Nhược Linh ra ngoài điện, gọi gã sai vặt tâm phúc bên người Sở Diệp Hàn vào trong điện giúp hắn.
Lúc này, Liễu công công và Trưởng công chúa cùng vây nàng lại, Liệu công công vội vàng nói: “Sao rồi? Ly vương phi, vương gia tỉnh lại chưa?”
“Tỉnh rồi, có điều còn chưa có chuyển biển tốt, phải an dưỡng thêm, lại quan sát mấy ngày nữa mới biết được tình hình vết thương của hắn có ổn định hay không.” Vẫn Nhược Linh nói.
“Thật sao? Tốt quá rồi, Ly vương phi, người phải chăm sóc vương gia thật tốt, bây giờ lão nô liền tiến cung báo cho hoàng thượng tin tốt này, nếu như hoàng thượng biết tin này nhất định sẽ rất vui mừng.” Liễu công công kích động nói.
Trưởng công chúa cũng kích động đến mức muốn nhanh chóng tiến vào điện nhưng Vân Nhược Linh lập tức kéo lại: “Công chúa chờ một lát, vương gia còn đang đi tiểu.
“À.” Trưởng công chúa lúng túng lùi về, sắc mặt ửng đỏ.
“Công chúa, người cũng tiến cung nói chuyện này cho Thái hậu đi, để cho Thái hậu bớt lo.” Vân Nhược Linh biết Thái hậu còn đang đau lòng vì Sở Diệp Hàn cho nên cũng muốn Thái hậu biết được chuyện này ngay lập tức.
Nàng là thầy thuốc biết Sở Diệp Hàn có thể tỉnh lại chính là dấu hiệu chuyển biến tốt.
Nàng cố ý nói nghiêm trọng hơn một chút với Liễu công công cũng là muốn giảm bớt sự cảnh giác của Hành Nguyên đế với Sở Diệp Hàn mà thôi.
Trưởng công chúa lạnh lùng nhìn nàng một cái, “Bổn cung biết, không cần người làm lời, bổn cung còn muốn ở lại đây chăm sóc đệ đệ, bản cung sẽ phải người hồi cung báo tin tốt này cho Thái hậu.”
Nàng ta vất vả lắm mới ra khỏi cung một chuyến tất nhiên không muốn hồi cung.
Nàng ta muốn lấy cớ chăm sóc đệ đệ tạm thời ở lại Ly vương phủ, nhìn ngắm thế giới bên ngoài.
Từ lúc nàng ta mười lăm tuổi đã bị Hoàng đế giam lỏng trong cung, từ trước tới nay không ra khỏi hoàng cung nửa bước, đã nhẫn nhịn đến phiền muộn từ lâu, bây giờ có cơ hội xuất cung tất nhiên nàng ta không chịu trở về.
Thấy Trưởng công chúa không muốn hồi cung, Vân Nhược Linh cũng không nói thêm gì.