Tinh Thần các.
Sau khi Vân Nhược Linh đi vào Tinh Thần các liền phân phó những người khác ra ngoài, bên trong chỉ còn nàng và Mạch Lan.
“Vương phi, Phong tiên sinh thật lợi hại, may mà hắn đưa ra hai chủ ý kia, cũng may mà chúng ta có đối sách khác, tin tức thám tử trong cung truyền tới nói vốn chỉ là bách tính phẫn nộ, hoàng thượng vẫn không nể mặt mũi không muốn tha cho vương gia, thậm chí trước đó Thái hậu có đến cầu xin oàng thượng nhưng hoàng thượng vẫn quyết không nhả ra. Mãi đến khi hoàng thượng nghe được tin Thiên Thịnh quốc muốn tấn công Sở quốc lúc này mới thay đổi chú ý trong nháy mắt, muốn người tận lực cứu sống vương gia.” Mạch Lan thấy Vân Nhược Linh tiến vào liền nói ra tin tức mình thăm dò được cho nàng.
Vân Nhược Linh nói: “Nhanh như vậy mà người đã nhận được tin tức rồi?”
Xem ra thám tử trong cung của Sở Diệp Hàn rất lợi hại.
“Trong cung có người của chúng ta, vương phi, hiện tại có thể tận lực cứu trị cho vương gia rồi phải không?” Mạch Lan kích động nói.
“Vốn dĩ ta vẫn đang tận lực cứu chữa cho hẳn, cho hắn dùng loại thuốc tốt nhất, cũng cầm máu cho hắn rồi, nhưng hắn vẫn không tỉnh lại, ta đoán là do ý chí của hắn không kiên cường, chính hắn không muốn tỉnh lại. Vân Nhược Linh nói xong, thở dài một hơi ngồi xuống bên cạnh Sở Diệp Hàn.
“Tâm tính vương gia vẫn luôn mạnh mẽ, chẳng có thứ gì đánh bại nổi ngài ấy, ngài ấy không chịu tỉnh lại chắc chắn là có tâm sự gì đó.” Mạch Lan nhìn Sở Diệp Hàn nằm trên giường, đau lòng nói.
Vân Nhược Linh đột nhiên lên tiếng: “Hay là kêu người hẳn để ý nhất đến gọi hắn, xem có thể gọi hắn tỉnh lại hay không?”
“Nhu trắc phi hay là Tấn vương phi? Nhưng mà trước đó các nàng cũng từng tới nhưng không hề đánh thức được vương gia. Mạch Lan nói đến đây đột nhiên có chút xin lỗi nhìn Vân Nhược Linh, “Xin lỗi vương phi, ta không nên nói như vậy, người mới là người mà vương gia quan tâm nhất.”
Hắn ta cực kỳ cẩn thận nhìn vương phi, thật sự sợ vương phi sẽ tức giận.
Nhưng Vân Nhược Linh dường như không để ý chút nào, nàng bình tĩnh nói: “Ta không phải người mà hắn quan tâm nhất, có điều ta cũng không để ý, tự mình quan tâm lấy bản thân là đủ rồi.”
Mạch Lan không ngờ rằng người vẫn luôn vô tài vô đức như vương phi lại nói được loại lời lẽ nước chảy mây trôi như vậy,
Hắn ta cho rằng vương phi sẽ đau lòng sẽ lại làm loạn giống như trước kia, không ngờ tới nàng lại bình tĩnh như vậy.
Chờ tới khi Mạch Lan lui ra ngoài, trong tẩm điện chỉ còn lại Vân Nhược Linh trông coi bên cạnh Sở Diệp Hàn.
Trưởng công chúa cùng đám người Liễu công công đều đang nghỉ ngơi ở trong thiên điện, sau khi Vân Nhược Linh thay thuốc cho Sở Diệp Hàn thấy hắn rất lâu không tỉnh nàng liền ngồi xuống cạnh giường hắn, hai tay nâng cằm lẳng lặng ngắm nhìn hắn.
Vừa nãy Sở Diệp Hàn bị nàng lật người lên cho nên lúc này mặt của hắn vừa vặn đối diện với nàng.
Có điều tên này dù đang ngủ nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, khiến cho người ta có cảm giác không giận tự uy, lông mi của hắn rất dài, giống như bàn chải, hơi hơi vểnh lên trông cực kỳ đẹp mắt.
Nàng không nhịn được vươn tay sờ lông mi của hắn, vừa mới sờ vào, oa, cảm giác thật tốt, giống như một hàng bàn chải vậy.
“Ngươi đang làm gì?” đột nhiên, một âm thanh lạnh lẽo tựa hàn băng vang lên, dọa cho Vân Nhược Linh lập tức thu tay về.
Mà nam nhân ở trên giường kia đã mở to mắt, gương mặt sắc bén đang nhìn nàng chăm chăm.
“Ngươi tỉnh rồi?” Vân Nhược Linh ngẩn ra, thấy Sở Diệp Hàn lạnh lùng mở to hai mắt.
Sở Diệp Hàn chớp mắt, không nói gì, đại biểu thừa nhận.
Vân Nhược Linh tỉ mỉ nhìn hắn một chút, phát hiện khuôn mặt hắn trầm lặng, vô cùng bình tĩnh, không hề giống người mới tỉnh lại một chút nào.
Nàng đột nhiên nói: “Có phải ngươi đã sớm tỉnh lại rồi không? Cho nên người lừa tất cả bọn ta?”
Vân Nhược Linh còn tưởng rằng hắn thiếu hụt ý chí nên mới không thể tỉnh lại.