Sau khi nghỉ ngơi một lúc, bà ấy nhìn về phía Vân Nhược Linh, vui vẻ nói:
“Cháu dâu, may nhờ có con, ai gia cảm thấy đã khỏe hơn rất nhiều”Vân Nhược Linh bước tới nói:
“Sau này, mỗi ngày Hoàng tổ mẫu đều phải uống thuốc đúng giờ, hơn nữa không thể ngừng thuốc ngày nào.
Hai tháng đầu là thời kỳ tăng cường và cũng là thời kỳ quan trọng nhất, bốn tháng tiếp theo là thời kỳ củng cố.
Hoàng tổ mẫu yên tâm, Nhược Linh sẽ ở bên cạnh người.”
“Được, được.
Diệp Hàn, con đã tìm được một cháu dâu tốt, số mạng của con tốt thật” Thái hậu nhìn Sở Diệp Hàn, cười híp mắt nói.
Tô Thường Tiểu ở phía sau đám đông nghe thấy điều này thì sắc mặt lạnh như băng ngay tức khắc.
Thân thể nàng ta hơi cứng lại, đảo mắt nhìn về phía Sở Diệp Hàn, ánh mắt có phần u buồn, lạnh lẽo.
Lúc này Thái hậu có hơi mệt.
Bà ấy nói với mọi người:
“Được rồi, ai gia muốn nghỉ ngơi, để Ly Vương và Ly Vương phi ở lại đây bên cạnh ai gia là được rồi.
Hoàng đế, con dẫn bọn họ lui ra đi.”
“Vâng, mẫu hậu.”
Hành Nguyên để thấy Thái hậu có chuyển biến tốt thì hết sức vui mừng.
Sau khi vui mừng khôn xiết, ông ta dẫn mọi người lui xuống.
Vân Nhược Linh vẫn luôn nghĩ rằng Hành Nguyên để là một người lòng dạ độc ác nên đối với cha mẹ cũng như vậy.
Nhưng không ngờ ông ta đối với Thái hậu rất hiếu thuận, có thể nói là một người con hiếu thuận mẫu mực.
Tô Thường Tiểu thấy Thái hậu rất yêu mến phụ phụ Ly Vương thì nhẹ nhàng bước tới, cười nói với Thái hậu:
“Hoàng tổ mẫu, cháu dâu cũng muốn ở lại chăm sóc người, giúp Ly Vương phi gánh vác một phân”
“Không cần đâu, các con đứng ở đây một ngày cũng mệt rồi, các con đều về nghỉ ngơi đi.
Có phu phụ Ly Vương ở đây với ai gia là đủ rồi” Thái hậu thản nhiên từ chối.
Bà ấy luôn không thích Hoàng hậu chút nào.
Tô Thường Tiểu là cháu gái của Hoàng hậu Tô Nhược Tuyết, là người một nhà với bà ta và đều là người mà Thái hậu không thích.
Tuy rằng Thái hậu đã có tuổi nhưng bà ấy không hồ đồ, ai thật lòng đối tốt với bà ấy, ai giả vờ, bà ấy đều phân biệt rõ ràng.
Tô Thường Tiểu thấy Thái hậu đối xử với mình và Ly Vương phi khác nhau một trời một vực thì sắc mặt bỗng trở nên u ám.
Nhưng nàng ta cũng không dám phản bác lại Thái hậu, chỉ đành dẫn người lui xuống.
Khi tất cả những người này đều lui xuống hết, đột nhiên Vân Nhược Linh cảm thấy rất yên tĩnh.
Đúng lúc đó thì Thái hậu mỉm cười nhìn nàng, nắm lấy tay nàng rồi lại nắm lấy tay Sở Diệp Hàn:
“Diệp Hàn, đêm nay con và cháu dâu ở phòng kế bên, cùng nhau ở lại bên cạnh ai gia được không?”Kế bên chỉ có một gian phòng phụ, Thái hậu muốn hắn và Vân Nhược Linh ở chung một gian phòng?Trong lòng Sở Diệp Hàn hiện lên sự chán ghét những nét mặt thì vẫn dịu dàng, hắn chăm chú nhìn Thái hậu:
“Hoàng tổ mẫu, tôn nhị vẫn nên ngủ ở phòng ngủ bên cạnh thì hơn.”
“Tại sao? Các con là phu thê, tất nhiên phải ngủ cùng nhau rồi.
Hôm nay là lần đầu tiên ai gia gặp Ly Vương phi, trước đây ai gia có nghe nói con đối xử với nàng ấy không tốt lắm, các con đã thành thân một năm mà bụng nàng ấy vẫn chưa có động tĩnh gì.
Các con ở trong cung của ai gia, vừa hay có thể bồi đắp tình cảm.
Chăn trong nhĩ phòng cũng rất sạch sẽ, chưa có ai ngủ qua, các con yên tâm.”
Sau khi Thái hậu nói xong thì đặt tay của Sở Diệp Hàn Ỗ lên tay của Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh giật mình, khi được bao phủ trong lòng bàn tay ấm áp này, tim nàng đập thình thích từng hồi.
Còn khi chạm vào bàn tay nhỏ ấm áp của Vân Nhược Linh thì trái tim Sở Diệp Hàn trở nên rất căng thẳng.”
Hoàng tổ mẫu, hiện giờ người vẫn đang bệnh, tôn nhi ở đây cùng người là được rồi, để nàng ta đi ngủ một mình” Sở Diệp Hàn nói.
Thấy hắn còn muốn từ chối, sắc mặt Thái hậu thay đổi ngay tức khắc, bà ấy bĩu môi như một đứa trẻ rồi tức giận nói:
“Ai gia chỉ còn một hơi thở, người vẫn chưa chuyển biến tốt mà còn lại chọc tức ai gia như vậy, ai gia thực sự không muốn nói chuyện với con nữa, con đi đi, ở đây không cần con chăm sóc.
Đúng thật là.”