Lúc này, Hành Nguyên để mới nhìn về phía Sở Diệp Hàn:
“Ly Vương, thời gian này ngươi cũng ở lại trong cung cùng Ly Vương phi chăm sóc cho Thái hậu đến khi nào người có chuyển biến tốt mới thôi”Tần Vương đứng bên cạnh nghe vậy thì vội vàng nói:
“Phụ hoàng, nhi thần và Tấn Vương phi cũng muốn chăm sóc bên cạnh Hoàng tổ mẫu.”
“Được, các ngươi có lòng hiếu thuận như vậy là phúc của Sở Quốc ta.
Tuyết ma ma, ngươi sắp xếp chỗ ở cho chúng nó, nhất định phải chữa khỏi bệnh cho Thái hậu” Hoàng để nói.
Mặc dù mạch tượng của Thái hậu đã ổn định nhưng mọi người vẫn chưa rời đi.
Ai nấy cũng đang đợi ở bên ngoài, chờ đợi tình hình.
Mọi người đều biết hiện tượng hồi quang phản chiếu, đều sợ rằng tình hình của Thái hậu có chuyển biến tốt là vì hồi quang phản chiếu chứ không phải do tác dụng của thuốc.
Dẫu sao, lúc trước các thái y đã cho Thái hậu uống vô số dược liệu quý mà bệnh tình của bà ấy vẫn không có chuyển biến tốt chút nào.
Vân Nhược Linh là người không muốn Thái hậu xảy ra chuyện nhất vì một khi Thái hậu xảy ra chuyện, người phải chết sẽ chính là nàng.
Nàng cũng đứng ở ngoài điện, lo lắng trông chừng.
Nếu qua đêm nay Thái hậu không chết cũng đồng nghĩa với việc thuốc của nàng đã có hiệu quả.
Vì vậy, đêm nay là thời điểm vô cùng quan trong với Thái hậu, nàng nhất định phải đích thân canh chừng, không thể để xảy ra sai sót.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lúc trời đã về đêm, Tuyết ma ma chạy ra ngoài với vẻ mặt mừng rỡ:
“Hoàng thượng, Thái hậu nói người đói rồi, người muốn ăn cá hấp với cơm.”
“Thật sao?” Hành Nguyên để nghe xong thì nhanh chóng đeo khẩu trang lên rồi bước vào trong điện.
Thái hậu đã không ăn mấy ngày nay rồi.
Mỗi lần đều là các thái y ép đút cho bà ấy ăn một ít cháo nhưng chút cháo đó thì có ích lợi gì, ăn xong lại nôn ra, một chút dinh dưỡng cũng không có nên Thái hậu ngày càng gầy mòn đi.
Cho dù Thái hậu không chết vì bệnh thì cuối cùng cũng chết vì đói.
Không ngờ tối nay bà ấy lại muốn ăn cơm với cá hấp nên sao mà Hành Nguyên để có thể không vui được.
Ông ta mừng rỡ bước vào, nhìn thấy Thái hậu đã mở mắt ra, khí sắc còn hồng hào hơn ban nãy.
Ông ta vui mừng khôn xiết nói:
“Mẫu hậu, người muốn ăn cơm với cá hấp phải không?”
“Đúng vậy, bây giờ ai gia rất đói, sắp đói chết ai gia rồi.
Mau, mau mang đến cho ai gia chút đồ ăn, cái gì cũng được, chỉ cần lấp no bụng là được.”
Lúc Thái hậu nói chuyện, mặt nạ thở trên mặt cũng rơi ra nhưng bà ấy hoàn toàn không cảm thấy khó chịu.
Hành Nguyên để thấy vậy thì nhất thời xúc động, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười:
“Người đâu,mau mang chút đồ ăn đến cho Thái hậu.”
Tuyết ma ma đứng bên cạnh vội vàng đáp:
“Vâng thưa Hoàng thượng, nô tỳ đã phải người đi chuẩn bị.”
Tuyết ma ma nói xong thì chạy xuống dưới, cùng các cung nữ bưng đồ ăn lên.
Đây là đồ ăn bà ấy đã chuẩn bị, bà ấy nghĩ sớm muộn gì Thái hậu cũng sẽ ăn nhưng không ngờ nó lại có ích.
Chẳng mấy chốc, cháo và cơm canh thanh đạm dễ tiêu hóa được bưng lên, Thái hậu nhìn thấy cháo trắng thì ánh mắt sáng rực lên.
Tuyết ma ma vội vàng đút cho bà ấy, bà ấy há miệng, ra sức ăn.
Hành Nguyên để nhìn thấy cảnh này thì trên mặt là vẻ không dám tin, mấy ngày trước Thái hậu còn không ăn được gì, vừa nhìn thấy cháo đã cảm thấy muốn nôn mửa.
Không ngờ hôm nay lại ăn nhanh như vậy.
Quả là kỳ lạ.
Nhìn thấy Thái hậu chẳng mấy chốc đã ăn hết một bát cháo, Vân Nhược Linh nói:
“Tuyết ma ma, không thể cho Thái hậu ăn thêm nữa.
Bây giờ thể chất của Thái hậu vẫn còn rất yếu, phải đi theo tuần tự, từ từ từng bước một.”
“Dạ phải, dạ phải, lão nô biết rồi” Tuyết ma ma cười đến nước mắt lưng tròng, bà ấy mau chóng đem hết đồ ăn đi, tránh để Thái hậu nhìn thấy lại muốn ăn.
Sau khi Thái hậu ăn xong một bát cháo thì cảm thấy đã khỏe hơn nhiều, tuy rằng bà ấy vẫn còn muốn ăn nhưng biết mình đã đổi thời gian lâu, không thể ăn quá nhiều nên cũng ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi.