- Ài, thật đúng là, nữ hoàng bệ hạ quả là quá sủng ái thảo dân rồi, có gì ngon cũng muốn ta ăn cùng, ài… Không biết nàng có mời các ngươi không?
Phó Thư Bảo cười ha hả nói, đắc ý rời đi.
- Hắn…
Sắc mặt Thái Bình vương tước nhất thời tức giận đến mức biến thành màu gan heo. Hắn là ca ca của đương kim nữ hoàng Tú Ngọc, theo lý, mời ăn phải là mời ca ca hắn cùng ăn mới đúng, thế nhưng chuyện lại hoàn toàn ngược lại. Tú Ngọc nữ hoàng không ngờ muốn mời Phó Thư Bảo ăn cùng, mà ca ca hắn ngay cả một câu mời ăn khách sáo cũng không có.
Thực ra, đây còn chưa phải là điều kỳ quái nhất.
Kỳ quái nhất chính là Phó Thư Bảo không phải đi ăn thức ăn ngon, mà là “ăn” muội muội của vương tước hắn, “ăn” cái này nhiều lần thì rất có thể sẽ sinh tiểu hài tử.
Điều này chính là bí mật.
Nếu như Thái Bình vương tước biết được, chỉ e không phải sắc mặt biến thành màu gan heo, mà rất có thể sẽ là thổ huyết ba lít.
Nhìn bóng lưng Phó Thư Bảo chậm rãi rời đi, ánh mắt Băng Oánh lại cang trở nên phức tạp.
- Hắn… không ngờ ngay cả nhìn ta cũng không thèm…
Có ai ngờ rằng, tên phế vật ngày xưa đã thay hình đổi dạng, trở thành cường giả? Lúc đó, nàng khinh thường gả cho Phó Thư Bảo, thậm chí còn xem hôn ước này là sỉ nhục lớn nhất đời mình, nhưng bây giờ, người có thực lực như Phó Thư Bảo, không biết có bao nhiêu danh môn vọng tộc sẽ đem nữ nhi của mình gả cho hắn, cùng lôi kéo quan hệ với hắn.
Nhất thời, trong lòng Băng Oánh trở nên hỗn loạn, suy nghĩ rất nhiều, đủ loại tâm tư tập trung một chỗ, càng nghĩ càng loạn.
- Từ tình cảnh lúc giao thủ mà xét, người cầm đầu Quy Vân Tông bây giờ chỉ e chính là Mạc Sầu chứ không phải Mạc Khinh Vân, thực lực của tên kia quả thật đề thăng không ít, nhưng đầu óc đã hồ đồ rồi, thật không ngờ hắn lại có thể tìm ra được thứ gì từ nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển kia.
Trong phòng khách, dưới ngọn nến bập bùng, Phó Thư Bảo nói lại chuyện phát sinh ban ngày cho Hồ Nguyệt Thiền.
Chi Ni Nhã nữ hoàng vốn muốn hắn cùng qua đêm, nhưng hắn sớm đã cho nàng “ăn no”, lại kể một vài đạo lý đánh trúng tâm lý lo lắng của nàng cho nên Tú Ngọc mới thả hắn trở về.
- Chuyện Luyện Thiên Thần Quyển ngươi đã từng kể cho ta, nhưng ngươi ngàn vạn lần không thể tìm bí kíp trong nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển kia được, bằng không thì ngươi cũng sẽ rơi vào kết cục như Mạc Khinh Vân, thực lực tăng lên nhưng đầu óc lại hồ đồ.
Hồ Nguyệt Thiền vẫn thích Phó Thư Bảo giảo hoạt, xấu xa từ đầu đến chân hơn.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Ta cũng không có ngốc như vậy, Mạc Khinh Vân muốn đột phá đến phát điên, cho nên có kết quả như vậy cũng không kỳ quái, hắn điên rồ cũng tốt, ta sẽ từ chỗ hắn lấy lại nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển đó.
- Ngươi muốn làm thế nào?
Phó Thư Bảo cười nói:
- Muốn đoạt được thứ gì trong tay một kẻ ngốc cường đại, dùng phương thức cướp đoạt thì khẳng định không được, phải lừa gạt.
- Ngươi muốn lừa lấy lại nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển trong tay Mạc Khinh Vân?
Hồ Nguyệt Thiền nghi hoặc nói:
- Mặc dù đầu óc Mạc Khinh Vân không bình thường, nhưng Mạc Sầu lại là một người tinh minh, bây giờ bà ta mọi lúc mọi nơi đều theo sát bên cạnh Mạc Khinh Vân, âm mưu của ngươi, nhất định bà ta có thể nhìn ra được.
- Ngày mai ngươi sẽ biết, ta sẽ lừa Mạc Sầu đem nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển kia giao cho ta.
Phó Thư Bảo bày ra bộ dáng như đã tính trước.
Hồ Nguyệt Thiền kiều mị liếc nhìn Phó Thư Bảo một cái, mắng:
- Giữa ta và ngươi mà còn giấu diếm sao? Ta là cái gì của ngươi? Chẳng lẽ đêm nay ngươi không thể nói cho ta biết sao?
Ánh mắt như có điện vừa nhẹ nhàng vừa u oán, khiến Phó Thư Bảo cảm thấy tâm thần rung động, chẳng qua hắn vẫn nhịn được, cười nói:
- Ngươi là lão bà trong lòng ta, việc này còn phải hỏi sao? Chẳng qua chuyện này không tiện nói ra, ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi rất đặc biệt.
- Nơi đặc biệt?
Hồ Nguyệt Thiền không khỏi cảm thấy mơ hồ.
Phó Thư Bảo lấy chiếc bàn bạch ngọc ra, sau đó nói với Tiểu Thanh:
- Tiểu Thanh, thủ ở ngoài phòng, không để bất kỳ kẻ nào đến gần gian phòng này.
- Đã biết thưa chủ nhân.
Thanh âm của Tiểu Thanh từ ngoài cửa truyền vào, mệnh lệnh của Phó Thư Bảo phát ra, cho dù nữ hoàng Tiểu Thanh muốn tiến vào cũng không được, trừ phi tiêu diệt nàng ta.
Nơi mà Phó Thư Bảo muốn dẫn Hồ Nguyệt Thiền đến, chính là không gian kỳ dị trong bàn sách bằng ngọc.
Lúc Phó Thư Bảo lấy ra bàn ngọc, sau đó lại hạ lệnh với Tiểu Thanh, trong lòng Hồ Nguyệt Thiền tràn đầy nghi vấn, không biết hắn đến cùng muốn làm cái gì. Thế nhưng khi một đạo ánh sáng chói mắt hiện lên, lúc nàng theo Phó Thư Bảo tiến vào không gian kỳ dị, nàng lập tức triệt để ngây người.
- Đây… đây là nơi nào?
Trong nhận thức của Hồ Nguyệt Thiền, chỉ có Luyện Trữ Vật Giới mới có thể tạo ra không gian cất giấu đồ vật, thế nhưng, không gian đó không thể tiến vào, bên trong hoàn toàn đen kịt, không có không khí, cũng không có trọng lực. Thế nhưng, không gian trước mắt lại có núi rừng, cây cối, sinh cơ bừng bừng, hiển nhiên không phải là không gian trong Luyện Trữ Vật Giới.
- Không gian này là gì thì trước mắt ta còn chưa biết, nhưng ta biết đã tìm được Ác Độc Chi Hoa từ trong này, còn có một quyển thiết thư nữa.
Phó Thư Bảo đem lại chuyện đã trải qua kể đại khái một lượt.
Hồ Nguyệt Thiền không ngờ rằng Phó Thư Bảo lại có kỳ ngộ như vậy, trong lòng có chút cảm thán, còn có kích động, lấy Ác Độc Chi Hoa so với ba lần trước kia còn khó khăn hơn, nhưng nàng gần như không cần xuất lực đã đến tay, tâm tư lúc này thật khó mà diễn tả được.
Đi đến trúc xá trên đỉnh núi, lúc này Phó Thư Bảo mới đem Ác Độc Chi Hoa và thiết thư lấy ra.
Ác Độc Chi Hoa màu bích lục, có vẻ đẹp hết sức tà ác. Mộc nguyên tố dày đặc trên người nó phóng thích ra, tập trung cùng một chỗ, giống như những tinh linh ác độc, tùy thời đều có thể lấy mạng người khác.
Hồ Nguyệt Thiền không nhịn được vươn tay đến.
- Đừng chạm vào nó!
Phó Thư Bảo quát một tiếng, khống chế Ác Độc Chi Hoa trôi nổi giữa không trung, liên tiếp thối lui ba bước, lúc này mới khiến nó nằm ngoài phạm vi tiếp xúc của Hồ Nguyệt Thiền.
- Vừa rồi… đầu ta dường như có chút choáng váng.
Hồ Nguyệt Thiền không phải không biết kịch độc trên Ác Độc Chi Hoa, nhưng vừa rồi vẫn không nhịn được muốn sờ thử Ác Độc Chi Hoa một lần. Nếu không phải Phó Thư Bảo phản ứng nhanh, e rằng lúc này nàng đã trúng độc rồi.
Phó Thư Bảo lại lần nữa thu hồi Ác Độc Chi Hoa vào trong Luyện Trữ Vật Giới.
Hai nhánh biến hóa của mộc nguyên tố là Độc và Phong, Phong khởi vân dũng, sản sinh thiểm điện lôi minh, còn Độc thì độc đến đỉnh phong. Chỉ e với thủ đoạn chế độc dụng độc của Độc Âm Nhi thì nàng cũng không dám trực tiếp chạm vào Ác Độc Chi Hoa, càng đừng nói là Hồ Nguyệt Thiền.
- Không được đụng vào, lão công, vậy thì ta làm sao luyện hóa được nó? Ngươi mau nghĩ biện pháp đi.
Hồ Nguyệt Thiền nghĩ đến việc này, đôi mi thanh tú khẽ cau lai, nũng nịu với nam nhân của mình.
- Bây giờ còn chưa thể luyện hóa được Ác Độc Chi Hoa, chúng ta còn chưa hiểu rõ về nó, ngay cả độc tính của nó đạt đến trình độ gì, chúng ta cũng không biết, hơn nữa, bây giờ cũng không phải lúc luyện hóa Ác Độc Chi Hoa, mặc dù chúng ta đang ở trong không gian quỷ dị, thế nhưng vẫn đang ở trong Hoàng Kim Thành, nơi này rất nguy hiểm, đợi sau khi rời khỏi Hoàng Kim Thành, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp luyện hóa nó.
Hồ Nguyệt Thiền thất vọng gật đầu, nói:
- Được rồi.
- Ngày mai ta sẽ nói với Tú Ngọc nữ hoàng, biểu hiện ra tuyệt kỹ phi hành của ta, ngươi và Tiểu Thanh nhân cơ hội chạy ra khỏi Hoàng Kim Thành.
Sau khi trầm mặc một lúc, Phó Thư Bảo mới nói.Hồ Nguyệt Thiền thoáng cái liền hiểu Phó Thư Bảo muốn làm gì, vội vàng nói:
- Lão công, ngươi muốn một mình đối phó Mạc Khinh Vân sao? Không được, quá nguy hiểm.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Mặc dù ta không đánh lại Mạc Khinh Vân, nhưng với tốc độ phi hành của ta, Mạc Khinh Vân cho dù mọc thêm một đôi cánh hoàng kim cũng không đuổi kịp, ta không phải đã nói rồi sao, ta muốn lừa nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển còn lại trên người hắn chứ không phải đoạt, nếu như không đoạt được, ta sẽ bỏ chạy, chúng ta sẽ hội hợp với nhau tại Hậu Thổ Thành.
Ác Độc Chi Hoa đã tới tay, đã đến lúc rời đi rồi.
Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền mặc dù vẫn còn có chút lo lắng, nhưng đối với năng lực của Phó Thư Bảo thì lại rất tin tưởng, chuyện này cũng không còn biện pháp giải quyết nào khác, cuối cùng nàng vẫn gật đầu đồng ý. Hai người lại nói chuyện chi tiết một lần nữa, sau đó Hồ Nguyệt Thiền mới bắt đầu ngồi trong vườn hoa này tu luyện lực lượng, còn Phó Thư Bảo thì lại nghiên cứu thiết thư không có nội dụng.
- Lão già này đem nó cất trong người, hiển nhiên là thứ trọng yếu, nhưng lại không có nội dung gì, rốt cuộc trong thiết thư này cất giấu bí mật gì?
Phó Thư Bảo chạm vào thiết thư không hề bóng loáng, trong lòng tràn đầy mơ hồ, có chút cảm giác khó xử.
Một cỗ Luyện Vĩnh Hằng Lực rót vào trong thiết thư, trước kia lực lượng đều có tác dụng thần kỳ với Lực Luyện Khí, nhưng lần này lại không khác gì trâu đất xuống biển, vừa vào liền biến mất. Thử lại vài lần nữa, kết quả vẫn như vậy.
- Ồ? Sao lại có chuyện kỳ quái như vậy? Cho dù là Lực Luyện Khí, hấp thu lực lượng, không thể khởi động thì ta vẫn có thể triệu hồi cỗ lực lượng đó, nhưng lần này, tại sao ta lại không cảm giác được cỗ lực lượng nào, giống như lực lượng của ta bị quyển thiết thư này cắn nuốt vậy.
Trong lòng Phó Thư Bảo tràn đầy kinh ngạc, lập tức, một đoàn Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa từ lòng tay trái bùng lên. Đây là chiêu cuối cùng của hắn rồi, nếu vẫn không có tác dụng, hắn cũng hết cách.
Lần này thiêu đốt mất thời gian chừng một chén trà nhỏ.
Bất cứ loại sắt gì, chỉ cần dùng lửa thiêu, đặc tính dẫn nhiệt và tụ nhiệt đều rất rõ ràng, nhưng quỷ dị chính là dù Phó Thư Bảo dùng Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa thiêu đốt rất lâu, nhưng thiết thư trong tay hắn vẫn lạnh như băng, giống như mới mò từ trong nước đá ra vậy.
- Con mẹ nó, tại sao không được?
Phó Thư Bảo không khỏi phiền muộn, lần này thật sự hết cách rồi.
- Hi hi….
Một tiếng cười cực kỳ nhẹ nhàng, lại vô cùng quỷ dị truyền đến.
- Ai đang cười?
Tiếng cười này âm điệu buồn rầu, giống hệt tiếng cười của quỷ, Phó Thư Bảo nhất thời có cảm giác sởn hết gai ốc.
- Ta lạnh… đốt ta lần nữa đi…
Thanh âm quỷ hài lại truyền đến.
Lần này Phó Thư Bảo đã nghe rõ, thanh âm quỷ hài phát ra không phải người khác, cũng không phải là thứ gì khác, mà chính là thiết thư trong tay hắn.
Từ xưa nghe nói trong Hoàng Kim Ốc có Nhan Như Ngọc, nhưng còn chưa nghe qua trong sách có quỷ hài. Chuyện ly kỳ quỷ dị như vậy, Phó Thư Bảo xem như đã gặp.
- Ta đói ta lạnh… Nhanh dùng biện pháp vừa rồi của ngươi đi… Để ta ăn chút gì đó, làm ta ấm áp một chút…
Thanh âm quỷ hài vang lên hết sức đáng thương.
Phó Thư Bảo nhất thời hiểu ra, hành động của hắn vừa rồi không phải là không có tác dụng, chẳng qua là số lượng không đủ mà thôi. Trước hết mặc kệ thiết thư này là cái gì, nhưng lực lượng và Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của hắn chỉ có thể cung cấp cho nó “ăn” và “làm ấm”, bây giờ dường như nó còn chưa khỏe, chỉ khi kiếm đủ “thức ăn” và “nhiệt năng” thì nó mới có thể xuất hiện.
Nghĩ đến đây, hai tay Phó Thư Bảo áp xuống, một tay rót vào Luyện Vĩnh Hằng Lực, một tay thì dùng Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa thiêu đốt.
Lại thời gian một chén trà nhỏ trôi qua.
- Được rồi được rồi, lần này cuối cùng đã sống lại rồi.
Âm thanh kỳ quái từ trong thiết thư vang lên, lúc này, trong thanh âm của nó đã có vài phần sinh khí, không còn âm u buồn rầu nữa. Thoạt nghe dường như là của một hài đồng chừng sáu tuổi.
Phó Thư Bảo đồng thời thu lại Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa và năng lượng đang quán thâu vào.
- Ài… khó trách ta hồi phục nhanh như vậy, thì ra ngươi tu luyện Luyện Thiên Thần Quyển, Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa và lực lượng của ngươi đã gần đạt đến lực lượng bản nguyên rồi.
Thanh âm của tiểu hài vang lên.
Phó Thư Bảo vốn chuẩn bị một đem toàn bộ nghi vấn dò hỏi, nhưng khoảnh khắc này, toàn bộ mọi vấn đề đều biết mất, hắn vội la lên:
- Ngươi làm sao biết ta tu luyện Luyện Thiên Thần Quyển? Hơn nữa, dường như ngươi rất hiểu rõ thứ này, ngươi đến cùng là ai?
- Ta là Đan Thư Thú, Thần Thú từ thời đại khởi nguyên, ta nói cho ngươi biết, ta còn có một bụng học vấn, biết ngươi tu luyện Luyện Thiên Thần Quyển là chuyện quá bình thường, ta còn biết rất nhiều thứ nữa.
Đan Thư Thần Thú nói.
Đan Thư Thần Thú của thời đại khởi nguyên, Phó Thư Bảo cảm giác giống như có một tia thiểm điện bổ trúng đầu mình, khói đen bốc lên.
- Ta biết ngươi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ta, hỏi đi.
Đan Thư Thần Thú dường như rất hiểu tâm tình của Phó Thư Bảo lúc này, chậm rãi nói.
Phó Thư Bảo liếm môi một cái, miễn cưỡng đem kích động trong lòng áp chế xuống, sau đó mới hỏi:
- Ta quả thực có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi, chúng ta bắt đầu từ không gian này đi, nó là không gian gì?
- Trước khi trả lời vấn đề của ngươi, ta có một điều kiện.
- Ngươi có điều kiện gì?
Tính cảnh giác của Phó Thư Bảo thoáng cái nổi lên, kẻ này, đầu tiên khơi dậy hứng thú muốn hỏi của hắn, sau đó mới đặt điều kiện, quả thực cũng giảo hoạt như hắn.
Người có tính cách giống nhau cũng khoan nói, nhưng không ngờ một Đan Thư Thần Thú hình dạng như quyển sách cũng có tính cách như vậy, đây quả thật là chuyện rất kỳ quái.
- Đơn giản thôi, đơn giản thôi, ta muốn ngươi làm cha của ta.
- Ách?
Lúc này, từ trên trời bổ xuống đầu Phó Thư Bảo đã không phải là tia chớp nữa, mà là một cái đại bổng, cằm của Phó Thư Bảo cũng rơi xuống đất.
- Làm cha của ta, cho ta ăn, cho ta nhiệt năng, bảo vệ ta, ta sẽ đem tất cả những gì ta biết nói cho ngươi.
Đan Thư Thần Thú nói.
Phó Thư Bảo nuốt nước miếng một cái, có chút khó khăn nói:
- Đợi đợi một chút, tại sao ngươi muốn ta làm cha của ngươi?
- Chuyện này còn phải hỏi sao? Ngươi có thể đi đến đây, có thể đánh thức ta, vậy thì khẳng định cha trước kia của ta đã thi cốt không còn rồi, ta cần cha mới, bằng không thì ta không thể sống được.
- Đợi chút… Ngươi nói cha trước kia của ngươi? Ngươi đến cùng có bao nhiêu cha?
- Tính tới tính lui, nếu không có gì đặc biệt thì chừng mười người, nếu thêm ngươi thì chỉ 11 mà thôi.
Còn “mà thôi”?
- Ngươi có nhiều cha như vậy, thế mẹ ngươi là ai?
Phó Thư Bảo có chút lo lắng cho mẹ của Đan Thư Thần Thú, hẳn cuộc sống của nàng rất hỗn loạn a.
- Ngươi thật ngốc, ngươi là cha của ta, mẹ ta là ai thì do ngươi chọn a, nữ nhân của ngươi là ai thì ngươi đó chính là mẹ của ta.
Phó Thư Bảo “phụt” một tiếng, thiếu chút nữa thổ ra một ngụm máu tươi…
- Nói đi, ngươi đến cùng có muốn làm cha của ta không?
- Ta… con mẹ nó, ta đồng ý!
Phó Thư Bảo lúc này đã bất chấp tất cả rồi.
- Ha ha, ta lại có cha rồi, cha, cha, cha, cha…
Trên đầu Phó Thư Bảo nhất thời toát ra một mảng mồ hôi đen, lấm tấm như hạt đậu.