Tú Ngọc gật đầu nói:
- Ở đây, không có kẻ nào dám động vào đầu ngón tay của ngươi đâu, ngươi cũng không cần lo lắng người của Quy Vân Tông sẽ gây bất lợi cho ngươi, cứ đường đường chính chính mà gặp bọn hắn, ta muốn bọn hắn biết, chỗ dựa sau lưng ngươi chính là ta, là nữ hoàng Tú Quốc! Hừ!
Những ngày qua “nã pháo” với Tú Ngọc, khiến nàng rất vui, xem ra việc này cũng không phải phí công. Trong lòng Phó Thư Bảo chợt vui vẻ, có chỗ dựa là nữ hoàng Tú Quốc, hắn xem như đã tìm được chỗ dựa cứng rắn nhất trên thế giới này rồi.
- Đúng rồi, ta muốn xin ngươi một thứ, không biết có được không?
Phó Thư Bảo nhân dịp rèn sắt lúc còn nóng, nói.
Tú Ngọc nhìn Phó Thư Bảo, hỏi:
- Cái gì? Ừm, chỉ cần có thể cho thì ta nhất định sẽ cho.
Phó Thư Bảo chỉ vào cái bàn ngọc, nói:
- Ta ở Hậu Thổ Thành rất thích viết thư pháp, mỗi ngày đều phải viết vài trăm chữ, nhưng vẫn luôn không có bàn sách đủ phẩm vị, không biết cái bàn ngọc này có được không…
- Có gì mà không được? Bây giờ ta sẽ cho ngươi, chẳng qua, ngươi muốn mang nó đi đâu?
Phó Thư Bảo cố gắng nhịn kích động và vui mừng trong lòng, chỉ vào Luyện Trữ Vật Giới trên tay, nói:
- Ta có thứ này, vừa vặn có thể để chiếc bàn sách này vào.
Tú Ngọc nói:
- Vậy thì lấy đi, thư phòng ngự dụng này chỉ có một mình ta được tiến vào, bên trong có gì thì ngoại nhân không thể biết, chiếc bàn này dù sao ta cũng không dùng, ngươi thích thì cứ lấy đi.
Phó Thư Bảo cũng không khách sáo nữa, dùng Luyện Trữ Vật Giới thu bàn sách bằng ngọc vào. Không gian bên trong Luyện Trữ Vật Giới của hắn mặc dù không lớn, thế nhưng không gian còn thừa vẫn đủ chứa cái bàn sách bằng ngọc này.
- Đúng rồi, đêm nay, ngươi đừng trở về chỗ ngươi nữa, ngủ cùng ta đi.
Phó Thư Bảo: “….”
Vẫn chưa thỏa mãn nhu cầu dục vọng của nữ hoàng, nhu cầu của nàng đối với phương diện này dường như càng lúc càng mạnh rồi.
Chẳng qua, lần này chiếm được nhiều chỗ tốt cho nên Phó Thư Bảo cũng gật đầu dứt khoát.
Địa điểm lần gặp mặt tiếp theo, Phó Thư Bảo cũng không hề xa lạ, đó chính là hoàng gia hoa viên phía sau Hoàng Kim Điện. Lần đầu tiên, Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi bị giam lỏng ở đây, ở đây còn có Kim Dịch tộc trưởng Xà Nhân tộc. Lúc đó, tu vi Phó Thư Bảo còn thấp, nhưng vẫn có thể cứu được đương kim hoàng đế Tú Lực từ trong tay Biến Hình Thú, cũng thay vị sư phụ khách làng chơi của hắn kiếm một chỗ đứng.
Trở về chốn xưa, tâm trạng bất đồng.
Hắn bây giờ đã là Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực, một thân thủ đoạn, cho dù đối chiến với Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực như Mạc Khinh Vân thì cũng không hề sợ hãi. Mặc dù không thể giết Mạc Khinh Vân, thế nhưng nếu muốn rời đi, cho dù Mạc Khinh Vân có mọc thêm một đôi cánh hoàng kim cũng không thể đuổi kịp hắn.
Càng huống chi, bây giờ hắn còn có một tầng quan hệ mới, đó chính là nhân tình của nữ hoàng Tú Ngọc.
Nhân tình của nữ hoàng, quan hệ như vậy, phóng mắt khắp thế giới, có ai dám có loại quan hệ này?
Có hậu thuẫn này, còn có thực lực, còn gì phải lo lắng?
Cho nên, Phó Thư Bảo có thể ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực, không hề nể nang mà xuất hiện trước mặt đoàn người Thái Bình vương tước và Mạc Khinh Vân. Lúc này, mặc dù không có Tú Ngọc ở bên cạnh, nhưng hắn vẫn giống như có nữ hoàng Tú Ngọc bên cạnh, khí thế này khiến người khác phải nhìn hắn với ánh mắt khác xưa, đó chính gọi là khí thế Vương Bá, cho dù hắn chỉ là nhân tình của nữ hoàng.
Ngoại trừ Thái Bình vương tước và Mạc Khinh Vân, Phó Thư Bảo còn nhìn thấy hai người quen. Đó chính là lão vu bà Mạc Sầu da mặt nhăn nheo như vỏ cây, Đường Chủ Luyện Lực Sĩ đường của Quy Vân Tông, thân phận này chỉ thấp hơn Tông Chủ Mạc Khinh Vân của Quy Vân Tông mà thôi. Người còn lại chính là Băng Oánh, nữ nhân này vẫn là vị hôn thê của hắn trên danh nghĩa.
Quan hệ giữa Băng Oánh và Phó Thư Bảo chính là quan hệ phức tạp nhất trên thế giới này.
Hắn chưa từng có chút tình cảm nam nữ nào đối với Băng Oánh, nhưng vì bà mẹ tiện nghi Độc Vô Song nóng lòng muốn ôm cháu cho nên đã định chuyện hôn sự này. Định thân thì định thân, hắn cũng không ý kiến gì, nhưng Băng Oánh lại luôn xem hắn như cừu địch, không chỉ suýt chút nữa cho hắn đội nón xanh mà còn muốn cùng tên gian phu Tú Cát đẩy hắn vào chỗ chết. Sau này, Tú Cát bị hắn ám sát, thứ quý giá nhất của Băng Oánh cũng bị hắn dùng bút lông đâm thủng…
Lần này gặp lại, nhìn thấy Băng Oánh, Phó Thư Bảo không khỏi nghĩ đến những chuyện quá khứ, nhất là chuyện cây bút lông tà ác kia.
Ba người Quy Vân Tông, còn lại đều là cận thân thị vệ của Thái Bình vương tước. Thực lực những người này đều không tầm thường, mặc dù đứng sau lưng Thái Bình vương tước, nhưng lại phát ra khí thế như tường đồng vách sắt, Phó Thư Bảo thầm ước lượng, cho dù hắn đột nhiên xuất thủ, Mạc Khinh Vân và Mạc Sầu không ra tay ngăn cản thì những thị vệ kia cũng có thể ngăn hắn lại.
- Ha ha ha, Thái lão trượng nhân, gần đây có khỏe không?
Phó Thư Bảo còn chưa đi đến nhưng đã thốt ra một câu thô tục khiến người khác khó chịu.
- Hừ! Ai là lão trượng mẫu của ngươi?
Gương mặt nhăn nheo của Mạc Sầu lại càng âm trầm hơn.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Băng Oánh là tức phụ (nàng dâu) chưa qua cửa của ta, cha mẹ của nàng chết sớm, các ngươi một người là bà ngoại của nàng, một người là cữu gia của nàng, tất nhiên là Thái lão trượng nhân của ta rồi, Thái lão trượng mẫu, ta gọi như vậy có đúng không?
Nói không sai, chết cũng không nhận sai.
Mạc Sầu cả giận quát:
- Bớt nói nhảm đi, trước mặt chúng ta, tốt nhất ngươi nên thành thực một chút!
Phó Thư Bảo không cho là đúng, ánh mắt rơi lên người Mạc Khinh Vân. Trong sát na nhìn thấy Mạc Khinh Vân, nội tâm của hắn liền xuất hiện một loại cảm giác kỳ quái, tu vi lực lượng của Mạc Khinh Vân dường như tinh tiến hơn trước kia rất nhiều, thế nhưng tinh khí thần của hắn lại có chút rối loạn, khiến người khác cảm thấy có chút ngớ ngẩn.
- Ta vô lễ như vậy, hẳn người quát mắng ta phải là Mạc Khinh Vân mới đúng, thế nhưng đến nay hắn vẫn không nói một câu nào, thần sắc ngốc trệ, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Phó Thư Bảo suy đoán lung tung, nhưng một vài ý tưởng lập tức bị hắn loại bỏ.
- Phó Thư Bảo, chúng ta không nói nhảm với ngươi nữa, ngươi đem nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển giáo ra, ân oán giữa chúng ta xem như xóa bỏ, Thái Bình vương tước cũng có thể đạt thành liên minh với Hậu Thổ Thành các ngươi, chỉ cần hàng năm tiến cống tiền lương, chúng ta sẽ không đối phó với các ngươi.
Mạc Sầu nói.
Phó Thư Bảo thản nhiên nói:
- Vậy nếu như ta không đồng ý thì sao đây?
- Hừ! Nếu ngươi không đồng ý, vậy cũng đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác.
Trong đôi mắt Mạc Sầu thoáng xẹt qua một tia hung quang.
Phó Thư Bảo cười cười, không để tâm nói:
- Tại nơi khác, các ngươi khẳng định sẽ không nói nhảm với ta nhiều như vậy, sớm đã động thủ rồi, vậy tại sao các ngươi còn chưa ra tay? Có gì khó nói sao?
Hơi ngừng lại một chút, hắn lại nói tiếp:
- Hay là để ta nói thay các ngươi vậy, nơi này là Hoàng Kim Thành, là nơi uy nghiêm nhất Tú Quốc, các ngươi không thể động thủ tại đây, cho nên, chúng ta chỉ có thể đàm phán, chỉ có thể động mồm mép, không thể động thủ.
Luận công phu miệng lưỡi, Phó Thư Bảo có thể đem cả chim trên trời dụ xuống nướng ăn. Nếu như hắn mắng người, vậy thì những người bị mắng nhất định thần kinh sẽ sụp đổ. Tỉ thí miệng lưỡi, hắn nào có sợ ai?
- Họ Phó kia, ngươi là tên lưu manh, hỗn trướng, ngươi có thể sống đến hôm nay đã xem như kỳ tích lớn nhất của tạo hóa, ngươi thực sự cho rằng ngươi là đại nhân vật sao? Ngươi thật sự cho rằng chúng ta không dám động thủ ở đây sao? Ta giết ngươi chẳng qua cũng đơn giản giống như bóp chết một con kiến mà thôi! Dù nữ hoàng muội tử biết ta làm vậy cũng sẽ không làm gì ta!
Thái Bình vương tước đột nhiên rống một tiếng.
Mạc Sầu và Mạc Khinh Vân bất động, nhưng 18 tên cận thân thị vệ phía sau Thái Bình vương tước lại động. Bước chân đạp mạnh, thoáng cái tạo thành hình quạt bao vây Phó Thư Bảo, sát khí dâng tràn, lực tràng lực lượng tỏa định, giống như 18 cái gông xiềng vô hình trói lên người Phó Thư Bảo. Uy áp như vậy, nếu đổi là người bình thường, chỉ e ngay cả đứng thẳng cũng không nổi, càng đừng nói là động tránh né.
18 cận thân thị vệ này là một đoàn đội được huấn luyện, tu vi lực lượng của mỗi người đều là cảnh giới Nguyên Tố Lực.
Một hai người thì Phó Thư Bảo có thể dễ dàng giải quyết, nhưng 18 Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực cùng tập trung tại một chỗ, tạo thành đoàn đội tác chiến, như vậy thì lại là chuyện khác.
Dưới chân chợt động, dưới chân Phó Thư Bảo giống như có một đoàn kình phong thổi qua, mà thân trên của hắn chỉ trong nháy mắt đã quỷ dị rời đến phạm vi an toàn.
- Đây là thân pháp gì?
Mạc Sầu liền giật mình.
So với gió còn nhanh hơn gấp hai lần, đây chính là cảm thụ của mọi người đối với tốc độ của Phó Thư Bảo. Hơn nữa, độ linh mẫn cũng đạt đến tình trạng khiến người khác khó mà tin nổi. Ngươi có thể bắt được gió sao? Đáp án dĩ nhiên là không, ngay cả gió còn không bắt được, ngươi làm sao có thể bắt được Phó Thư Bảo?
Mạc Khinh Vân vẫn luôn ngẩn người đột nhiên rống lớn một tiếng:
- Siêu cấp lực lượng nhân đang ở đây, quyết đấu!
Hai chân Phó Thư Bảo nhất thời mềm nhũn, thốt lên:
- Cái gì?
Hoàng kim dực đột nhiên lóe lên, thoáng di động một chút, khoảng cách giống như không có, chỉ trong nháy mắt, Mạc Khinh Vân đã đến trước mặt Phó Thư Bảo. Tốc độ của hắn tuyệt đối không kém hơn Phó Thư Bảo.
Vươn tay xuất ra một trảo, một bàn tay năm ngón khổng lồ vô hình như một tấm lưới chụp xuống đầu, còn chưa đến gần thì không khí đã bị áp súc đến sụp đổ! Mặt đất chấn động, thanh âm ong ong vang lên bên tai không dứt.
Kim nguyên tố chính là công kích tối cường, thân là Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, tạo nghệ của Mạc Khinh Vân ở phương diện này càng là tuyệt đỉnh chí cao.
Bàn tay năm ngón khổng lồ vô hình như tấm lưới trói buộc thân thể, khó mà thoát được, tốc độ của Phó Thư Bảo nhất thời mất đi hiệu quả, trước mắt cũng chỉ có thể dùng quyền đầu nghênh đón mà thôi.
Viêm Chi Nộ Quyền Thức!
Đối mặt với cường địch không thể chiến thắng, ngươi càng do dự thì lại chết càng nhanh, vì vậy phải liều mình đánh ra một con đường sống.
Trong lòng không chút sợ hãi, ý chí chiến đấu hiển nhiên sẽ tăng vọt.
- Ầm…
Hai nắm quyền trong nháy mắt va chạm. Sóng nhiệt và năng lượng va chạm hình thành một làn sóng trùng kích tản ra khắp bốn phương tám hướng. Hoa cỏ trân quý trong hoa viên nhất thời bị nghiền thành mảnh vụn, sau đó bị cuốn ra xa. Đất đá trực tiếp nát vụn, cùng cảnh ngộ với những hoa cỏ xui xẻo, bị cuốn đi thật xa.
Chỉ đối quyền trong chốc lát, nơi Phó Thư Bảo và Mạc Khinh Vân đứng đã biến thành bình địa, mọi thứ bị san bằng sạch sẽ.
- Bịch bịch, bịch bịch…
Liên tiếp thối lui hai bước, Phó Thư Bảo vẫn không thể hóa giải kình lực cực đại từ nắm quyền Mạc Khinh Vân truyền đến, phải thối lui thêm hai bước mới có thể miễn cưỡng dừng lại. Xương cốt phảng phất như xuất hiện vết nứt, đau đớn kịch liệt truyền khắp mỗi sợi dây thần kinh. Lục phủ ngũ tạng nhộn nhạo, huyết dịch sôi trào như nước sôi. Tóm lại, lúc này hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Mạc Khinh Vân không hề có chút thương tổn nào, tuy nhiên ống tay áo vẫn bị quyền hỏa của Phó Thư Bảo thiêu hủy, lộ ra cánh tay đen sì. Cánh tay của hắn cơ bắp nổi cuộn, dây gân cân đối, cảm giác lực lượng tràn đầy tính bạo tạc. Chỉ một cánh tay này đã khiến người khác cảm thấy một quyền từ nó đánh ra nhất định có thể đánh sập cả một mảng tường thành.
- Nắm quyền thật mạnh! Nắm quyền của ta trải qua thạch tra Linh vẫn thạch cải tạo, sau này còn hấp thu và luyện hóa kim tinh túy, chỉ e đã là nắm tay cứng nhất trên thế gian, nhưng so với hắn, dường như vẫn không bì kịp, đã xảy ra chuyện gì, Mạc Khinh Vân bây giờ so với Mạc Khinh Vân trước kia, mặc dù thần kinh có vấn đề, nhưng thực lực rõ ràng mạnh hơn trước rất nhiều, đúng rồi…
Trong lòng Phó Thư Bảo đột nhiên lóe lên một suy nghĩ:
- Chẳng lẽ hắn phá giải được một phần nội dung của Luyện Thiên Thần Quyển, cường hành tu luyện, thực lực đại tăng, nhưng tâm thần trở nên không bình thường?
Phó Thư Bảo là người thông minh cỡ nào, có một số việc, chỉ cần nghĩ một chút là đã hiểu được đại khái.
Mặc dù Phó Thư Bảo đang ở thế hạ phong, nhưng hắn lại khiến người khác cảm thấy chấn kinh vô cùng.
- Một năm trước, hắn đối diện với Mạc Sầu cũng phải nghĩ biện pháp chạy trối chết, thậm chí chỉ một tên thị vệ sau lưng Thái Bình vương tước cũng có thể đánh thắng hắn, nhưng bây giờ, hắn đã dám cùng Tông Chủ Quy Vân Tông đối quyền.
Đối quyền với Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, không thua nửa phần khí thế, dựa vào cái gì?
Dùng đầu ngón chân su nghĩ cũng có thể nghĩ ra đáp án, đó chính là… thực lực!
Hơn nữa, không phải là thực lực bình thường, mà thực lực tuyệt đối có thể xưng là cường giả.
Ánh mắt Băng Oánh là phức tạp nhất. Trong mắt nàng, Phó Thư Bảo cho đến nay vẫn luôn là một tên lưu manh, miệng lưỡi trơn tru, chuyên dụ dỗ lừa gạt nữ hài tử, ức hiếp dân chúng, làm những chuyện ác độc, trên người không có chút bản lãnh. Nhưng bây giờ, Phó Thư Bảo có bản lãnh, hơn nữa còn là bản lãnh cao siêu mà nàng cho dù có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Lúc này, vô tình trong lòng nàng đã đem Phó Thư Bảo và Tú Cát ra so sánh.
- Tiểu tử! Lần nữa!
Sau khi ngẩn người trong chốc lát, Mạc Khinh Vân thốt lên một câu.
- Ta thấy hay là đổi khi khác đi, ta còn phải đánh cờ với nữ hoàng bệ hạ, không có thời gian.
Phó Thư Bảo không nắm chắc thắng được Mạc Khinh Vân, chỉ một Mạc Khinh Vân đã đủ khiến hắn ăn không tiêu, nếu như thêm vào thị vệ của Thái Bình vương tước hoặc Mạc Sầu, chỉ hơi không cẩn thận là bị bọn hắn giết luôn, như vậy thì thật là thất sách. Cho nên hắn mới nghĩ cách lẻn đi.
- Đánh cờ? Không ngờ ngươi dám nói khoác đánh cờ với nữ hoàng bệ hạ? Làm thịt hắn cho ta, cùng xông lên, chém đầu hắn, bổn vương tước thưởng 1000 kim tệ!
Thái Bình vương tước khinh thường nói.
18 tên thị vệ ào ào xuất động. Mạc Sầu ở bên cạnh khóa chặt động thái của Phó Thư Bảo, không phải nghi ngờ, lúc mấu chốt, bà ta sẽ xuất thủ không chút do dự.
- Thái Bình vương tước, thứ lỗi, nữ hoàng bệ hạ thật sự bảo ta đến mời Phó công tử đến gặp, chẳng qua không phải là đánh cờ, mà là ăn cùng.
Lúc mấu chốt, thân ảnh Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời. Thanh âm Tả Hoàng Kim Vệ tổng quản Lăng Tiêu truyền đến, phảng phất như tiếng chuông vang.
- Ta mặc kệ, ta muốn quyết đấu!
Mạc Khinh Vân giận dữ hét.
- Tông Chủ, không thể, để lần sau đi.
Mạc Khinh Vân đầu óc hồ đồ, nhưng Mạc Sầu lại không hồ đồ. Mạc Khinh Vân bây giờ thực lực đại tăng, nhưng còn chưa đến mức có thể xem thường cả tòa Hoàng Kim Thành này, tạm thời khoan nhắc đến hai vị Tả Hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ thực lực Luyện Đại Vô Vũ Trụ Lực ra, vô số Hoàng Kim Vệ cũng là một lực lượng không thể xem nhẹ a.