Trưa.
Không khí dần trở nên nóng bức bởi ánh mặt trời.
Nơi đây, tại tòa thành phương Bắc này lại là nơi nhận nhiều nguồn sáng nhất thế gian, chính vì thế chẳng mấy chốc, khắp bãi đất trống, khí nóng đã tràn ngập khắp nơi.
Hòa vào những dòng khí nóng liên tục bốc lên là những tiếng la hét, chém giết lẫn nhau.
Khung cảnh đẫm máu thê lương.
Mười lăm nghìn người nhưng chỉ có một phần nhỏ là đang quần vũ trong hỗn loạn.
Số còn lại thì vẫn dàn quân trải dài ra tận rìa rừng Bão Tố.
Quân số Kim Ngọc quá áp đảo.
Nhiều canh giờ liền khai chiến, đã không ít người ngã xuống.
Một nghìn năm trăm người không phải là nhiều nhưng cũng đủ khiến cho đại quân Kim Ngọc gặp khó khăn.
Một chọi mười, đó là những từ có thể diễn tả cảnh tượng lúc này.
Với quân lực áp đảo thì chẳng mấy chốc nữa thôi kết quả sẽ được định đoạt.
Tuy nhiên chỉ với hai người, tại hai nơi cách xa nhau trong trận chiến đã khiến cho thế trận trở nên cân bằng.
Không thể tin được vào điều ấy.
Hai người đó, quần vũ điên cuồng trong lòng địch.
Đối thủ của họ, chỉ là những binh sĩ bình thường, làm sao có thể chống đỡ nổi những sức mạnh mà họ nắm giữ cơ chứ.
Chính vì thế, chẳng mấy chốc, cả hai mở đường cho những người còn lại tiến sâu vào trung tâm cuộc chiến.
Tại cổng thành thành Đông lúc này đại quân Kim Ngọc lại không ngờ nơi đây có một chốt chặn vô cùng vững chắc.
Hàng chục người, hoàn toàn là nữ nhân liên tục thiết lập thế trận theo sự dẫn dắt của một cô gái.
Họ, ngăn cản bất kỳ kẻ nào có ý đồ tiến vào trong tòa thành.
Người chết ngày càng nhiều. Cả hai bên.
Dưới bãi đất trống lúc này chỉ còn là binh sĩ bình thường chém giết lẫn nhau.
Các pháp sư đôi bên đã lui về phòng thủ.
Hàng chục pháp sư Thành Đông giờ phút này đã hợp sức để ngăn chặn các tảng đá đang tấn công vào tường thành. Họ đồng thời vừa phòng thủ vừa là chốt chặn cuối cùng nếu như đội quân của Trọng Sinh thất bại.
Dường như để không cho hai chữ “nếu như” ấy được hoàn thiện.
Một góc trận chiến, Trọng Sinh liên tục thẳng tay chém giết.
Mở đường tiến sâu vào nơi đặt những cỗ máy bắn đá.
Các cung thủ Kim Ngọc lúc này đã ngừng bắn, vì nếu họ bắn thì e rằng không chỉ có mình kẻ địch tử thương.
Những mũi tên cứng hơn thép, dây cung vững chắc, được làm từ sợi Thiên Thu, nguyên liệu chế tạo lụa Thiên Thu.
Nếu đủ sức, người dùng có thể bắn mũi tên đạt vận tốc cực đại và tầm bắn có thể lên đến hơn tám trăm mét.
Một hệ thống phòng thủ quá đáng sợ.
Chính nhờ những cây cung và mũi tên này, năm xưa, Kim Ngọc đã ngăn chặn biết bao cuộc chiến thảm khốc.
Đáng tiếc là hiện tại, họ lại tàn sát lẫn nhau.
Quần vũ trong biển người, tầm nhìn cũng bị hạn chế hẳn.
Trước mặt Thiên Bảo lúc này chẳng thể thấy rõ người nào, bụi bay mù mịt. Phía trước chỉ toàn là kẻ địch lăm le sẵn sàng giết anh ta mà không hề do dự.
Từ nãy đến giờ, có vẻ như khu vực tấn công của anh ta đã được nới rộng.
Kẻ địch cũng đề phòng hơn, không còn lao vào chém giết như trước mà đã bình tĩnh tấn công từng đợt.
Phía sau Thiên Bảo, hàng trăm người Thành Đông vẫn hăng máu chém giết.
Cầm trên tay thanh kiếm nhuốm đầy máu, Thiên Bảo thở hổn hển, vừa thở vừa chém người nào đó có ý tấn công.
Tuy nhiên các vết chém của anh ta đều không phải là chí mạng.
Họ ngã xuống vì vết thương thì ngay lập tức vài người khác lao vào đâm chém thẳng tay.
Thiên Bảo biết điều ấy, nhưng không mấy bận tâm.
Anh ta chưa từng giết kẻ nào khi bắt đầu tấn công.
Có lẽ anh ta không muốn trở thành sát nhân.
Nhưng…
Trong những trận chiến như thế này, nếu ngươi không giết ta thì ta giết ngươi.
Liệu anh ta có thể làm điều ấy đến khi nào khi mà trước mặt, hàng chục người đang cầm thương lao tới.
…
Một nơi nào đó không xác định.
Có vẻ như đang giữa bãi đất trống.
Hải Hoàng mỉm cười chém giết những người nào tiếp cận.
Từ nãy đến giờ, anh ta chẳng cần dụng pháp.
Đoạt Hồn cũng đã giúp anh ta thực hiện điều ấy rồi.
Tuy nhiên mục tiêu của anh ta không phải là những kẻ không biết pháp thuật là gì này.
Cái anh ta đang hướng đến, chính là Trọng Sinh.
Vì thế anh ta cười khi nhìn thấy Trọng Sinh đang lao đến một cỗ máy bắn đá mà không hề để ý xung quanh.
Không suy nghĩ nhiều, anh ta rút lưỡi kiếm dài ra khỏi cơ thể một người rồi lướt đến.
Keeng…
Khoảng cách giữa lưỡi kiếm và người kia dường như rút ngắn thì bất chợt, Hải Hoàng ngừng lại khi âm thanh của thanh kiếm nào đó va vào Đoạt Hồn.
Thân thủ quá nhanh, anh ta còn chưa hiểu thì Trọng Sinh, trên đường lao tới máy bắn đá đã chuyển hướng.
Dùng thanh kiếm kì lạ nhắm Hải Hoàng mà chém.
Cũng may trong lúc hỗn loạn này, Hải Hoàng vẫn có thể vung kiếm theo bản năng để đỡ.
Hải Hoàng lùi lại vài bước vì lực phản chấn. Đôi tay run nhẹ.
Anh ta nhìn Trọng Sinh, mỉm cười rồi ra hiệu cho binh sĩ giãn ra.
Họ hiểu ý và cũng chẳng dám tấn công cái người đáng sợ kia nên chẳng mấy chốc, khu vực này chỉ còn lại hai người.
Cách họ vài mét là cuộc hỗn chiến.
Chẳng kẻ nào của cả hai bên dám lao vào hai người đang đứng nhìn nhau này.
Cách một khoảng khá xa.
Minh Nhất vẫn ung dung vừa đi vừa chém.
Anh ta hướng đến một cỗ máy bắn đá nằm giữa các cỗ máy còn lại.
Rồi nhanh chóng dụng pháp nhảy lên trên đầu máy, có ý quan sát thế trận.
Tìm cách tấn công.
Theo quan sát hiện tại của Minh Nhất.
Trước mặt anh ta khoảng gần chín trăm mét là cổng thành của kẻ địch.
Tường thành đã vỡ nát một vài nơi, khoảng cách đủ lớn để binh sĩ tràn vào nhưng ngặc nỗi là nơi ấy đang vấp phải những sự kháng cự mạnh mẽ.
Minh Nhất tập trung vào hướng ấy, nơi một cô gái đang múa những đường kiếm điêu luyện, những chiêu thức kỳ lạ chưa bao giờ được nhìn thấy trước đây.
Chẳng ai tại đây là đối thủ của nàng.
Anh ta mỉm cười rồi nhìn sang hướng Đông Bắc.
Nơi tường thành vòng ngoài đã vỡ nát do máy bắn đá tác động.
Cạnh đó là gã thanh niên sử dụng thanh trường kiếm kì lạ, liên tục quần vũ giữa biển người.
Cách gã ta khoảng trăm mét, Thế Vinh cũng đang chém giết.
Nếu theo đà tấn công này thì chỉ không lâu nữa cả hai sẽ chạm mặt nhau.
Ra vẻ đắc ý, Minh Nhất hướng ánh mắt về một cỗ máy bắn đá. Nơi ấy, một khoảng trống nhỏ khoảng vài mét có hai người đang nhìn nhau.
“Giờ nên đi đâu đây nhỉ…?”
Anh ta mỉm cười và nhìn ngắm thế trận đang dần xoay chiều.
Ù…
Ù…
Tùng tùng tùng…
Đột ngột, tiếng trống trận và tù và vang lên.
Âm thanh ngân vang khiến mọi người ngừng hoạt động, tất cả đều dồn tâm trí vào nơi ấy.
Hướng ấy, Tây Nam.
Nơi phát ra âm thanh hào hùng ấy.
Một binh đoàn đang tiến đến.
Đại quân khoảng bốn nghìn tinh binh của Tháp Ánh Sáng đã xuất hiện.
Một tích tắt, hai tích tắt.
Liền đó là tiếng reo hò của binh sĩ Kim Ngọc.
Tiếng hét vang khắp đất trời, khiến sĩ khí dâng trào.
Ngược lại với tinh thần ấy, hàng trăm binh sĩ thàng Đông nhìn nhau lo lắng.
Mặc dù họ đã có ý quyết tử trong trận chiến hôm nay nhưng đó là vì họ tin rằng mình có thể giành chiến thắng.
Còn lúc này, ngay bây giờ, họ do dự với điều ấy.
Ầm…
Cổng thành Tây Nam ngã xuống cũng là lúc đại binh tiến vào.
Dẫn đầu biển người ấy là Ngọc Linh.
Nàng ta cưỡi một thú cưỡi chiến tranh có bộ da màu trắng khá đẹp.
Loài thú không được nhắc đến nên cũng không thể biết nó là loài gì.
Chỉ biết rằng nó thường được sử dụng trong chiến tranh mà thôi.
Ngọc Linh nhanh chóng quan sát thế trận, nhìn thấy Minh Nhất đứng trên cao, cô nàng gật đầu nhẹ. Tuy không mấy thích thú và cũng chẳng thân thiết gì cho lắm với người này nhưng đó cũng xem như là chào hỏi.
Minh Nhất mỉm cười rồi gật đầu đáp trả lời chào.
Liền đó là cờ lệnh được phất lên.
Ngọc Linh ra hiệu, lập tức cưỡi thú cưỡi chiến tranh xông vào chiến trường.
Theo sau nàng, một đại quân.
…
“Cuối cùng thì hai ta lại gặp nhau.”
Hải Hoàng ra chiều thích thú, nhìn Trọng Sinh.
Trọng Sinh thì ngược lại, khinh bỉ ra mặt.
Trong mắt anh ta lúc này chỉ để ý đến cỗ máy bắn đá to lớn phía sau Hải Hoàng.
Tuy khinh bỉ là thế nhưng anh ta cũng không quên đề phòng.
Lại nữa, đúng lúc này toán quân của Ngọc Linh vừa kéo đến gia tăng số lượng binh sĩ công thành hôm nay lên gần hai mươi nghìn người.
Quả thật điều ấy khiến mọi người khiếp hãi.
Trọng Sinh biết điều ấy, anh ta cũng biết rằng binh sĩ của mình sẽ bị cái khí thế của kẻ địch làm suy giảm tinh thần.
Vì thế anh ta không thể chủ quan.
Với khả năng của anh ta thì có lẽ có thể tấn công thẳng vào trung tâm địch mở đường cho binh sĩ cùng xuất chiến.
Thế nhưng lúc này lại mắc kẹt với một kẻ như này, anh ta có phần khó chịu.
Vừa rồi, khi đang có ý định phá hủy cỗ máy bắn đá này thì anh ta chợt cảm nhận được một luồn sát khí khá lớn.
Vì thế nên lập tức chuyển người lấy tấn công làm phòng thủ.
Dự định một đòn sẽ hạ gục kẻ này rồi sau đó phá hủy máy bắn đá.
Thế nhưng anh ta không ngờ rằng gã này lại có thể đỡ đòn trong chớp mắt như vậy.
“Ngươi…”
Trọng Sinh nhìn Hải Hoàng và lên tiếng.
“Là ai nhỉ?”
Hải Hoàng mỉm cười, làm ra vẻ đang cúi chào.
“À… ta… chỉ là một hộ pháp bình thường mà thôi.”
Hải Hoàng cười.
Keeng…
Keeng…
Tiếng binh khí va vào nhau hòa vào tiếng cười của anh ta.
Xung quanh lúc này đã trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
“Hừm…”
Trọng Sinh nhếch mép.
“Một người bình thường, lại sở hữu thanh kiếm có khả năng gia tăng kích thước tùy ý. Quả thật ta không ngờ đấy.”
Hải Hoàng thoáng giật mình.
Anh ta biết rằng Trọng Sinh là người mạnh nhất trong Tứ Đại Hộ pháp cai quản bờ cõi Kim Ngọc nhưng anh ta không ngờ rằng người này lại có thể nhìn thấu khả năng của Đoạt Hồn như vậy.
Trước giờ anh ta rất ít khi sử dụng khả năng này vì thế mà cũng chẳng mấy ai biết.
Anh ta đề phòng hơn so với kẻ này.
Nhìn ánh mắt thì đủ biết kẻ kia chẳng hề biết tên của thanh kiếm này, anh ta có phần nghi ngờ.
“Không hổ danh là Đệ Nhất Hộ Pháp. Chỉ lướt qua có thể phát hiện kỹ năng này. Ta ngưỡng mộ.”
Hải Hoàng cười nhẹ.
Dù đề phòng kẻ này nhưng anh ta cũng nào phải kẻ tầm thường.
Dù gì anh ta cũng thuộc Tam Quỷ.
“Nhìn phong thái cũng như vũ khí kì lạ này, ta đoán… ngươi là một trong ba người hộ pháp Tam Quỷ.?”
Trọng Sinh khẽ hỏi rồi nhìn khắp lượt.
Nhanh chóng chú ý đến khu vực phía trên cỗ máy bắn đá.
Nơi đó Minh Nhất đang nhìn về hướng này.
Đùng…
Đâu đó một góc xa hướng Đông Bắc.
Một vụ nổ nhỏ phát tích, vài người văng lên.
Đó là hướng mà Thiên Bảo đang tấn công.
“Không kịp báo danh. Thất lễ thất lễ.”
Vừa nói Hải Hoàng vừa nắm chặt Đoạt Hồn trong tay, chuyển từ thế phòng bị sang sẵn sàng tấn công.
“Ta xin giới thiệu… ta là Tất Biến Hộ Pháp.”
Dứt câu nói Hải Hoàng liền lao lên, chớp lấy thời cơ.
Vừa thấy kẻ địch động thủ sau khi nói danh tính khá là nguy hiểm, thế nhưng Trọng Sinh chẳng màng bận tâm.
Anh ta chỉ nhẹ nhàng vung kiếm lên quơ nhẹ.
Tức thì từ trong lưỡi kiếm, một tia sáng hình lưỡi liềm phát tích.
Tia sáng màu đen, cùng màu với lưỡi kiếm.
Nếu nhìn sơ qua thì có thể đoán vật liệu làm nên thanh kiếm này là Hắc Thiết.
Tia sáng đen đúa lao tới Hải Hoàng.
Trên đường tấn công, Hải Hoàng không ngờ người kia lại dễ dàng tạo ra khí kiếm như thế, không thể xem thường khí kiếm này thế nên anh ta vội vã lách người né trách.
Xoẹt.
Tia sáng lướt qua Hải Hoàng và chém vào cỗ máy bắn đá đằng sau, để lộ một vết hằn khá sâu.
Giờ phút này không phải là lúc để khen ngợi, thế nên vừa lách người nhìn vết chém, Hải Hoàng đã tiếp cận thành công Trọng Sinh.
Ngay lập tức sử dụng những thế võ mình học được, Hải Hoàng xoay người chém ngang yết hầu Trọng Sinh.
Trong tích tắt, Trọng Sinh ngã người, rồi dùng thanh kiếm của mình giơ lên đỡ lấy Đoạt Hồn.
Keeng.
Âm thanh hai lưỡi kiếm va vào nhau.
Liền đó tay còn lại của Hải Hoàng phát tích vòng pháp.
Một luồn kình lực nhỏ từ vòng pháp đó bắn thẳng vào người Trọng Sinh.
Trọng Sinh vội vã thoái lui và né người sang cánh tả, cùng lúc quơ tay dựng lên một bức tường đất chắn lối trước mặt.
Sức mạnh của cổ xu Thổ Tức cho phép Trọng Sinh tùy ý vận dụng Thổ Thuật và dễ dàng điều khiển Thổ Nguyên Tố.
Kình lực va vào tường đất lập tức tan biến, tường đất cũng vỡ tan.
Không chỉ dừng lại ở vài chiêu ngắn ngủi, Hải Hoàng cười và vung mạnh thanh kiếm của mình, nhằm vai phải Trọng Sinh mà công.
Trọng Sịn vẫn tiếp tục tránh né, lưỡi kiếm Đoạt Hồn lướt nhẹ qua vai, tuy không trúng nhưng cũng đủ cho Trọng Sinh cảm thấy luồng khí lạnh.
Hải Hoàng cười, lập tức xoay bàn tay, thanh kiếm cũng xoay theo.
Dường như kích hoạt hiệu ứng đặc biệt, Đoạt Hồn thay đổi trạng thái, lưới kiếm mỏng dánh lập tức tách ra thành từng khớp, mỗi khớp nối với nhau bằng một sợ tơ bé tí trong suốt.
Sợi tơ cứng cáp hơn cả kim cương.
Từ một thanh trường kiếm giờ đây, Đoạt Hồn trở thành một cây kiếm nhiều nấc, như một chiếc roi da, uốn lượn theo cử động của chủ nhân.
Quay lại lúc nãy, Trọng Sinh vừa né lưỡi kiếm thì lập tức cảm thấy biến đổi, anh ta vội vã xoay người, dùng thanh kiếm của mình đưa lên ngang yết hầu.
Vừa lúc đầu lưỡi kiếm Đoạt Hồn đâm tới.
Thanh kiếm vừa biến chuyển liền xoay lưỡi và đâm ra sau lưng Trọng Sinh.
Cũng may là anh ta đỡ kịp.
Diễn biến không cho phép anh ta nghỉ ngơi.
Đọa Hồn vừa đâm vào thanh kiếm thì đằng sau, Hải Hoàng đã dụng lực tạo ra vòng pháp.
Tiếp tục bắn đi một kình lực.
Khoảng cách quá gần.
Chắc chắn không thể đỡ được.
Hải Hoàng cười đắc ý với điều đó.
Đệ Nhất Hộ Pháp cũng chỉ có thế.
Anh ta cười.
Tuy nhiên trái với suy tính.
Trong khoảng khắc va chạm.
Không hiểu từ đâu, bên dưới mặt đất một vài cột đá dâng lên.
Vừa lúc kình lực lan tới.
Cả hai va vào nhau tiêu biến sức mạnh.
Chớp thời cơ ngắn ngủi, Trọng Sinh xoay người, gạt lưỡi kiếm Đoạt Hồn rồi dùng tay còn lại, tạo một vòng pháp nhỏ chưởng mạnh vào ngực Hải Hoàng.
Dù gì cũng là một hộ pháp lừng danh.
Nào để bị hạ dễ dàng như thế.
Hải Hoàng nhanh chóng lui lại vài bước.
Cố gắng tạo thêm vài vòng pháp làm tiêu biến luồn xung lực mà Trọng Sinh vừa tạo ra.
Tuy nhiên vẫn bị trúng thương.
Hải Hoàng khụy xuống, ôm một phần ngực.
Đau nhói.
Tuy không đến mức thổ huyết nhưng cũng đủ choáng váng giây lát.
Chưa kịp định thần thì Hải Hoàng đã cảm nhận lưỡi kiếm kia chĩa vào trán.
Giật mình thoái lui.
Trọng Sinh ung dung thu kiếm.
Dường như vừa tha cho Hải Hoàng một mạng.
Khá giật mình bởi khả năng của người này.
Hải Hoàng mất đi sự tự tin.
Bất chợt nghe thấy gì đó.
Anh ta ngoái lại đằng sau.
Nơi ấy, cỗ máy bắn đá bắt đầu rung lắc nhẹ.
Từ nơi vết chém lúc nãy, những vệt nứt mới xuất hiện.
Vội vã lăn người tránh né khi phần trên của cỗ máy đổ ập xuống.
Ầm…
Ngay lúc cỗ máy bị phá hủy cũng là lúc những tiếng reo hò của binh sĩ thành Đông.
Sau khoảng khắc ấy lại là sự hỗn loạn.
Hải Hoàng khụy người thở dốc.
“Quả thật không hổ danh Đệ Nhất Hộ Pháp.”
Hải Hoàng khẽ nói.
Trọng Sinh mỉm cười.
“Ngươi cũng không tệ.”
“Trong đấu pháp sinh tử, việc kết liễu kẻ địch là điều tiên quyết. Sao ngươi lại tha cho ta.”
Hải Hoàng tò mò.
Trọng Sinh cười.
“Ta không biết. Chắc do ta đang thử nghiệm sức mạnh.”
Hải Hoàng khó hiểu, nhưng chưa kịp hiểu thì lập tức tránh né, Trọng Sinh hướng ấy đột ngột không nói gì cả mà lao vào tấn công.
Tình thế hết sức phức tạp.
Cách đó khá xa, nơi cổng thành.
Tiểu Tuyết cùng mọi người lại hạ gục thêm vài kẻ tham lam muốn chiếm thành, giờ đây nàng ta đang chỉ huy lực lượng đặc biệt.
Từ trong thành, một cô gái chạy ra.
Đó là Ngọc Mai.
Cô nàng vừa hồi phục, nhưng chẳng cần tĩnh dưỡng mà đã lao vào cuộc chiến.
Theo sau nàng là Trọng Bảo.
Cả hai hòa vào đám người bên ngoài.
Tả xung hữu đột.
Ngọc Mai nhìn thấy Tiểu Tuyết đang phòng thủ, gật đầu cảm kích.
Thấy thế, Tiểu Tuyết cười rồi lao vào đám người kia. Nhằm hướng Thiên Bảo đang tấn công mà tới.
Lúc này Ngọc Mai bất đắc dĩ trở thành thủ lĩnh mới của đám người đang bảo vệ cổng thành.
Khung cảnh lúc này đã hỗn hoạn hết sức khó tả.
Kể từ lúc đại binh của Ngọc Linh tham chiến thì đã nâng tổng số người trên bãi đất lên đến bảy nghìn người.
Với quân số ít hơn nhưng toàn là tinh binh được Trọng Sinh huấn luyện.
Thế nên họ dễ dàng thâm nhập vào giữa lòng địch.
Mở ra một cuộc chém giết hăng say.
Một toán mấy chục người đã có thể tiếp cận đến sát rìa bốn cổng thành đang bị chiếm giữ.
Mục đích là gì không rõ.
Đứng trên cao, Minh Nhất quan sát.
Mỉm cười khi thấy Ngọc Linh dừng lại bên dưới.
Anh ta nhảy xuống, với lấy cạnh bên một cây cung và một bó tên.
Sau đó leo lại lên đầu máy bắn đá.
Ngọc Linh tò mò, nàng quyết định theo lên.
Vừa đặt chân lên đầu máy bắn đá thì nàng đã kinh ngạc với quy mô của trận chiến.
Đứng từ đây có thể thấy được toàn cảnh trước mặt.
Minh Nhất mỉm cười đứng cạnh và chỉ về một hướng.
Nàng nhìn theo, nơi ấy, Thế Vinh đang dùng tay không tấn công vào điểm yếu của kẻ địch.
Cách anh ta năm mươi mét, một gã thanh niên kéo theo vài chục người đang áp đảo hoàn toàn hàng trăm binh lính Kim Ngọc.
Ngọc Linh tò mò.
“Hắn ta là ai?”
Minh Nhất lắc đầu.
“Ta cũng không rõ. Đây là lần thứ hai ta thấy hắn. Lần đầu tiên là khi thực hiện nhiệm vụ tại Bạch Vân sơn khoảng tháng trước. Hình như hắn là người thuộc Tầm Bảo hội.”
Ngọc Linh ngạc nhiên.
“Tầm Bảo hội. Có phải bang hội hoạt động độc lập với tất cả các quốc gia?”
Minh Nhất gật đầu.
“Ta không ngờ trong hội ấy lại có kẻ qua lại với Thành Đông. Và theo ta thấy thì kẻ này khá mạnh.”
Ngọc Linh tiếp tục quan sát gã thanh niên ấy.
Anh ta vẫn chẳng để ý xung quanh, vẫn cứ tấn công kẻ nào lao tới. Nhờ có anh ta, khu vực ấy trở nên áp đảo.
Minh Nhất nhìn Ngọc Linh rồi chỉ tay về phía trước.
Nơi đó, Ngọc Mai vừa hạ gục vài tên.
“Một cô gái mà có thể trấn giữ cổng thành, liệu nàng có muốn thử sức.”
Minh Nhất gợi ý.
Ngọc Linh nhìn anh ta rồi nhìn về phía ấy.
Cô nàng sử dụng Thủy Thuật để tấn công.
Khu vực này làm gì có nước.
Đó là điều mọi người nghĩ.
Và đúng thế, chẳng có nước.
Ngọc Mai chỉ đơn giản vận dụng khả năng của mình làm ngưng đọng và kết tủa nước trong không khí và bên dưới mặt đất.
Nước mưa đêm qua vẫn chưa thấm hết.
Vì thế nàng ta dễ dàng dụng thuật, những tia nước sắc lẹm trở thành vũ khí nguy hiểm.
Ngọc Linh quan sát nhưng không nói gì.
“Nàng thấy sao?.”
Minh Nhất dò hỏi.
Ngọc Linh cười.
“Có thể thử?”
Minh Nhất gật đầu rồi nói.
“Nàng cũng là người sử dụng Thủy Thuật, điều khiển Thủy Nguyên Tố. Thêm nữa Thủy Quang pháp khí của nàng lại rất mạnh. Ta nóng lòng muốn xem.”
Ngọc Linh im lặng không nói.
Nàng quan sát thêm lúc nữa rồi nhảy xuống bên dưới.
Leo lên thú cưỡi chiến tranh và tiến thẳng về phía ấy.
Còn lại một mình, Minh Nhất nhìn về hướng còn lại, nơi Hải Hoàng đang bị thất thế trước Đệ Nhất Hộ Pháp.
Anh ta mỉm cười, lấy ra một cây cung và một mũi tên.
Giương cung.
Nhắm về phía ấy.
Chờ đợi.