Khu phố giữa đêm. Thanh âm vang vọng đâu đó.
“Tứ đại thần binh đế chế cổ.”
Một người trung niên bước ra. Đối diện Tiểu Tuyết.
“Ta cứ nghĩ cả đời cũng chỉ có thể thấy chúng qua sử sách. Ấy vậy mà hôm nay lại có cơ hội được diện kiến. Quả là diễm phúc.”
Tiểu Tuyết lùi lại, nàng ta cảm nhận được sau khi người này xuất hiện thì không gian đã bị nới rộng ra. Dù di chuyển như nào cũng chỉ là dẫm chân tại chỗ.
“Vô Ảnh kết giới.”
Nàng ta khẽ nói.
Ông ta thoáng nét ngạc nhiên, nhưng không để lộ.
“Khá khen cho một cô gái tuổi còn trẻ mà có thể hiểu biết nhiều như vậy.”
Ông ta nói.
Nàng dù không còn cảm nhận được linh lực nhưng nhìn phong thái cùng hành động của ông ta cũng đủ cho nàng biết kẻ trước mặt không phải hạng tầm thường.
E là một trong các cao thủ của hòn đảo này.
“Trẻ tuổi.”
Nàng ta cười.
“Chưa biết ai trẻ hơn ai đấy. Ngươi muốn gì?”.
Ông ta chắp tay ra sau lưng.
Từ từ tiến lại.
“Nếu ta đoán không lầm, vòng tay của cô chính là Bích Thủy Sáo. Một trong Tứ đại Thần Binh. Có đúng hay không?”.
Linh Tuyết hơi bất ngờ.
“Ngươi cũng có chút hiểu biết đấy.”
Nàng ta nhìn người trung niên này, đề phòng.
“Theo ta biết thì Bích Thủy Sáo lần đầu được sử dụng là vào Đại Chiến lần hai. Ai nhỉ… hừm… Người sử dụng nó… là…”
Ông ta cố nhớ lại những gì mình từng đọc.
“Lục Linh Tuyết.”
Nàng ta trả lời.
“Đúng… đúng vậy. Nữ tướng Lục Linh Tuyết.”
Ông ta bật cười.
“Chẳng hay cô là truyền nhân của bà ấy?”.
Nàng ta mỉm cười.
Vốn hiểu biết của người đối diện kia khá là nhiều, xem ra đã đọc không ít sử sách.
“Nếu ta nói… ta là bà ấy thì sao.?”
“Nực cười. Bà ấy đã chết lâu rồi, có thế nào ta cũng không bao giờ tin. Ha ha. Hay là cô đang dọa ta. Ha ha.”
“Nếu ta lại nói… bà ấy còn sống thì sao?”
Ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Ông ta hỏi.
“Còn sống?”
Ông ta nhắc lại.
“Cô đùa chắc. Gần hai nghìn năm. Làm sao bà ta có thể sống lâu đến thế.”
“Xem ngươi có thể hiểu biết nhiều về các triều đại cổ như vậy. Lẽ nào ngươi lại không biết rằng thế gian này có thuật trường sinh sao.”
Nàng ta gạt hắn bằng một câu nói vu vơ.
“Trường sinh thuật. Chỉ là truyền thuyết. Chưa có ai chức thực. Ta nghĩ cô chỉ đang gạt ta. Đúng không?”.
“Ngươi thông minh đấy. Giờ cảm phiền tránh sang một bên.”
Nàng ta nói.
“Ấy, ta còn chưa thỉnh giáo cô mà. Sao lại vội thế.”
Ông ta nói khẽ.
“Còn chuyện gì?”
Nàng ta giục.
“Về việc Bích Thủy Sáo. Ta có một nguyện vọng.”
“Là gì.?”
“Cảm phiền cô tấu lại khúc Thiên Âm Thần được không?”.
Nàng ấy ngạc nhiên.
“Ngươi muốn chết à. Ngươi có biết…”
Nàng chưa nói hết thì ông ta đã xen vào.
“Ta biết Thiên Âm Thần Khúc là sát khúc. Chuyên trị những người dụng pháp. Pháp lực càng cao thì càng tổn hại.”
Ông ta trầm ngâm.
“Nhớ năm xưa. Linh Tuyết nữ tướng hai tay cầm Bích Thủy Sáo đứng trên đồi cao thổi khúc Thiên Âm Thần, hoành tráng biết bao. Chỉ một khúc nhạc có thể thay đổi cả cục diện chiến tranh. Thật khiến người đời thán phục.”
“Nếu ngươi đã biết sao còn muốn nghe. Chẳng lẽ ngươi chán sống rồi à.”.
Ông ta rờ tay vào một túi nhỏ bên hông. Lấy ra một viên bi. Nhẹ nhàng bóp nát khi nàng ta không để ý.
“Ta chỉ muốn biết khúc nhạc này, có phải là sát khúc không mà thôi.”
Từ nơi viên bi vỡ nát tỏa ra một màn sương mỏng.
Màn sương rộng dần và lan tỏa ra xung quanh tạo thành một mái vòm trong suốt.
Nàng ta vẫn đứng đó.
Quan sát hành động.
“Dù là truyền nhân của danh tướng. Nhưng nếu cô không tấu khúc nhạc đó thì đừng có trách.”
Ông ta lấy ra thêm một viên khác. Viên bi này có màu vàng thẫm.
“Không tấu thì sao?”
Nàng ta nói.
Tiểu Tuyết vừa dứt câu nói ông ta liền ném về phía nàng viên bi kia.
Vội vã thủ thế đỡ đòn tấn công nhưng không ngờ viên bi kia chưa bay tới đã vỡ nát.
Một ánh vàng chói lóa khiến nàng lấy tay che mắt. Đến khi mở mắt ra thì nàng đã ở một nơi khác.
Mênh mông cát vàng. Là một hoang mạc.
“Viên bi. Túi đựng bi…”
Nàng ta thì thầm.
“Chẳng lẽ đó là Kết Giới Bị ư?”.
“Ha ha. Cô quả thật có kiến thức hơn người.”
Thanh âm văng vẳng khắp nơi.
“Quả thật không ngờ ngươi lại có được Kết Giới Bị.”
Nàng ta nói.
“Cô hãy mau tấu khúc nhạc đó đi. Nếu không thì cả đời cô sẽ ở trong này mãi mãi đấy. Ha ha.”.
“Đừng hòng.”
Nàng ta quát.
Trước mặt nàng.
Một cơn bão cát đang ập đến.
Đại Quốc sư nhẹ nhàng cầm viên bi màu vàng lên.
Quan sát.
Một thế giới thu nhỏ đang nằm trên tay ông ta.
Bên trong, Linh Tuyết vội vã dụng pháp tạo thành một màn chắn vô hình khi bão cát ập tới.
Nàng ta nghiến răng.
Bão cát quá mạnh.
Tựa hồ thổi bay đi tất cả mọi thứ nằm trên đường đi của nó.
Không gian mênh mông toàn cát là cát.
Bốn phương tám hướng cát bay mịt mù.
Từng hạt cát bắn phá khắp màn khiên khiến nó nứt toát vài phần.
Hiển nhiên linh lực của nàng đã hao tổn khá nhiều.
“Này…”
Nàng gọi vào không trung.
Bên ngoài.
Ông ta mỉm cười.
“Cô đổi ý rồi à.”.
“Không. Ta chỉ muốn hỏi. Ngươi có thấy một nam nhân có mang theo một đồng xu hay không thôi.”
Ông ta nhìn vào viên bi.
“Có thấy.”
“Chàng ta đang ở đâu.”
Ông ta đưa mắt nhìn về phía cột lửa.
“Cách đây không xa.”
Ông ta lại nhìn vào viên bi.
“Có vẻ như cô quan tâm người này thì phải.”
Nhận thấy giọng có phần mỉa mai.
Nàng ta đáp lại.
“Chàng ấy sao rồi…”
“E là giờ này đã vong mạng. Nếu cô không mau tấu khúc nhạc kia thì đừng hòng thấy mặt hắn ta lần cuối.”
“Ngươi nói gì…”
Nàng ta thốt.
Tiếc là lúc này nàng ta không thể cảm nhận được thanh niên kia nên không biết ông ta nói thật hay giả, vì vậy có phần lo lắng.
Việc tấu khúc nhạc, nàng có thể làm được nhưng sẽ khiến thể trạng suy yếu không thể lường trước.
Chưa bao giờ nàng lại tấu khúc nhạc này nhiều đến thế.
Trước kia. Nàng chỉ cần một lần sử dụng giai điệu này, là kết thúc cả một cuộc chiến.
Nhưng lần này. Sức lực nàng không cho phép điều đó.
Khi mà nàng vừa mới thức tỉnh. Cộng thêm việc Linh Quang hút đi linh lực.
Quá sức.
“Ta nói. Cô còn không mau tấu Khúc Thiên Âm Thần thì sẽ không còn cơ hội mà gặp hắn ta đâu. Ha ha…”
“Ngươi đừng tưởng lừa được ta nhé. Ta thừa biết Kết Giới Bị ngoài khả năng tạo ra kết giới còn có thể hấp thu các nguồn năng lượng khác. Ngươi định lưu giữ Thiên Âm Thần Khúc ư. Đừng hòng.”
Ông ta thoáng giật mình.
Không ngờ nàng ta có thể nhận ra âm mưu này.
“Đó là cô nói đấy nhé. Đừng trách ta. Ta chỉ muốn đàm đạo về âm luật với cô mà thôi.” Ông ta cất viên bi vào túi.
“Thiên Âm Thần Khúc.”
Nàng ta thoáng lên tiếng.
“Tử Khúc Chi Linh.”
“Tử Sinh Kí Lục.”
“Tam Nhạc Cuồng Vong.”
Điều này làm ông ta tò mò, cầm viên bi lên xem.
Trước giờ ông ta chỉ nghe Thiên Âm Thần Khúc là được Linh Tuyết nữ Tướng dùng Bích Thủy Sáo để thổi.
Chứ chưa bao giờ biết được những khúc nhạc khác.
“Ngươi có biết nghìn năm trước Lục Linh Tuyết ta đây vang danh thiên hạ không chỉ dựa vào một khúc Thiên Âm Thần không hả.?”.
Nàng ta tháo vòng tay ra.
Dụng lực.
Vòng tay tan biến thành làn khói.
“Lục Linh Tuyết nữ tướng mà cô cũng dám tự nhận ư. Láo toét.”
Ông ta khinh bỉ.
“Vậy để ta cho ngươi mở mang tầm mắt. Để xem mi còn không tin không.”.
Nàng ta cầm cây sáo đưa lên môi.
Một điệu nhạc khác xa mọi điệu nhạc mà nàng từng thổi.
Không phải Khúc Thiên Âm Thần.
Cũng chẳng phải điệu nhạc ban phước.
Quá lạ.
Giai điệu lúc trầm ấm lúc lạnh tanh.
Đưa cho người nghe cảm giác vừa thân thiết gần gũi vừa xa lạ.
Viên bi trên tay ông ta nóng bừng khiến ông ta rụt tay lại, thả rơi nó.
Nhưng nó không rơi.
Nó lơ lửng trước mặt ông ta.
Rồi cả bề mặt viên bi hóa băng.
Trắng toát.
Một kẻ dụng pháp như ông ta tất nhiên dễ dàng cảm nhận được linh lực.
Và chính tại lúc này ông ta choáng ngợp với một nguồn kình lực phát ra từ viên bi.
Chưa bao giờ ông ta cảm nhận được một nguồn lực lớn đến vậy.
“Lẽ nào Linh Tuyết nữ Tướng thực sự còn sống và chính là cô ta.”
Ông ta thì thầm.
Nhớ lại từng trang sử mình đọc.
Nghìn năm trước. Khi đại chiến thắng lợi nghiêng về những người bình thường dẫn đầu là Minh Tâm đại đế. Linh Tuyết nữ tướng trở thành một trong tứ đại công thần lập quốc. Thế nhưng chỉ trong một đêm. Ba trong số tứ đại công thần biến mất.
Chỉ còn mình Linh Tuyết nữ tướng.
Không ai biết chuyện gì xảy ra đêm đó. Rồi một hôm nàng ta cũng vậy. Biến mất như chưa từng tồn tại.
Giờ đây lại xuất hiện một cô gái tự nhận mình là Linh Tuyết nữ tướng.
Thật khó tin.
Lẽ nào có người thực sự sống gần hai nghìn năm ư.?