Thiên Quốc Huyền Ngọc

Chương 53: Tích Động



Trên con phố hiu quạnh, một cột lửa bùng lên dữ dội.

“Xem ra Hỏa Pháp Sư của đảo quốc cũng chỉ có thế.”

Thanh niên đối diện Tấn Hoàng lên tiếng.

Trước mặt thanh niên đó, Tấn Hoàng đang thất thế, một cánh tay rỉ máu, ắt hẳn đã bị thương không nhẹ.

Tay còn lại chống cây dao xuống đất mà thở hổn hển. Xung quanh là vài căn nhà đã bốc cháy chút ít.

Tình hình Tấn Hoàng là vậy, còn người kia.

Chẳng hề hấn gì.

“Tích Động Bang cũng chỉ vậy thôi ư?. Có giỏi thì giết ta thử xem.”

Tấn Hoàng quát.

“Ấy ấy. Giết ngươi á.”

Người kia cười.

“Quá đơn giản. Thế nhưng ta không muốn bẩn tay. Ngươi hiểu chứ. Ha ha.”.

Nói đoạn anh ta quay sang một bên. Mục quang hướng thẳng về đồng xu đang nằm kế bên một cơ thể bất động.

Tấn Hoàng cũng nhìn về hướng đó.

“Nghe nói mỗi pháp sư đều có ham muốn sở hữu cho mình ít nhất là một Cổ Đại Xu.”

Anh ta nói.

“Thật không ngờ ta cũng có ham muốn này khi nhìn thấy nó”.

“Mi nghĩ mi có đủ sức để dùng nó không. Ha ha”.

Tấn Hoàng cười.

“Nhìn xem. Tử thi kia chính là kẻ vừa dùng đồng xu này đấy.”

Tấn Hoàng nhân lúc thanh niên kia lơ là phòng bị liền nhẹ nhàng đưa tay đặt lên bình hồ lô.

“Và mi cũng sẽ kết thúc như thế. Ha ha.”

Tấn Hoàng cười.

Nhanh chóng mở nắp.

Vù…

Lần này khác với lần trước. Một cơn gió lan tỏa từ trong bình hồ lô ra ngoài.

Nhận thấy sự khác biệt trong không khí.

Người kia lập tức lùi lại vài bước. Thế nhưng lùi đến bước thứ ba thì anh ta cũng không thể di chuyển được.

Cơ thể đã bất động.

Cố gắng dụng lực điều hòa tứ chi thoát khỏi trạng thái khống chế nhưng bất thành.

Chẳng hiểu do đâu, linh lực trong người anh ta gần như tiêu biến, trở thành một người bình thường.

Đến lúc này Tấn Hoàng đứng dậy. Cơ thể hơi run nhưng vẫn đứng vững.

“Mê hồn thuật ư?”.

Người kia thốt.

“Mi cũng có chút hiểu biết đấy.”

Tấn Hoàng nói.

“Chẳng phải Mê Hồn thuật chỉ được Mê tộc sử dụng. Sao mi lại có thể dùng chứ.”

Tấn Hoàng cầm bình hồ lô giơ lên.

“Thứ này. Chính là Mê Hồn Tán. Chỉ cần có nó thì ta có thể dùng Mê Thuật bất cứ lúc nào. Ha ha…”

“Cái quái…”

Anh ta bất ngờ với điều ấy.

Cả cơ thể giờ đây đã không thể làm gì, bị khống chế chờ đối phương xử lí.

Tấn Hoàng tiến tới. Cầm con dao đưa lên ngang người.

Ý định đâm trực diện.

Ngờ đâu từ sau lưng, một vài mũi tên lao tới.

Hộc tốc tránh né các mũi tên và chú ý quan sát nơi đó.

Trên mái nhà, vài ba người Tích Động Bang đang chạy tới.

Thân cô thế cô, xung quanh đã bị bao vây. Tấn Hoàng giơ tay lên ra vẻ đầu hàng.

Thế nhưng đằng sau chắc có dụng ý.

“Ỷ đông hiếp yếu. Còn gì là …”

Tấn Hoàng chưa nói hết câu thì từ đâu một xung lực nhẹ tác động vào người anh ta khiến anh ta văng ra.

Hộc máu.

“Nói nhiều…”

Một nữ nhân bước tới.

“Bang chủ.”

Thanh niên bất động kia lên tiếng.

Những người khác nhảy xuống.

Nữ nhân này tiến tới bên thanh niên đang bất động, dụng lực chạm nhẹ vào người một cái.

Lập tức anh ta có thể cử động lại cơ thể.

Đơn giản.

“Ta đã nói bao lần rồi. Đối đầu với những kẻ sử dụng tà thuật như này phải cẩn thận chứ”

Nàng ta nhìn.

“Ta… ta…”

Anh ta gãi đầu.

“Cũng chỉ là muốn lấy thứ kia tặng cho nàng thôi mà”.

Anh ta nhìn về hướng đồng xu.

“Hừm… Bang chủ Tích Động Bang thì ra cũng chỉ là một con đàn bà. Ha ha…”

Tấn Hoàng cười lớn gây chú ý.

Nàng ta quay lại nhìn.

Tự dưng trong người Tấn Hoàng có cảm giác ớn lạnh. Tựa hồ linh lực của cô gái kia hơn hẳn vài bậc.

Tuy không cao bằng Quốc sư của anh ta nhưng cũng đủ để anh ta dè chừng.

“Thì sao. Tên nói nhiều kia…”

Nàng ta nói, rồi nhìn đồng xu.

“Chắc mi cũng biết lai lịch của đồng xu này đúng không.?”

“Lai lịch thì ta không quan tâm. Ta chỉ cần biết nó là thứ mà đại nhân ta muốn là được rồi.”

“Đúng là một con chó trung thành”

Nàng ta cười.

“Sở dĩ thiên hạ tàn sát lẫn nhau cũng chỉ vì những đồng xu này.”

Nàng ta nói.

“Bọn ta chỉ đơn giản là muốn tiêu hủy chúng mà thôi. Sao bọn mi không hiểu nhỉ?”.

“Ha ha. Tiêu hủy. Ha ha…”

Tấn Hoàng cười to hơn.

“Dựa vào đâu, dựa vào một con đàn bà ư ha ha…”

“Xem ra mi coi thường phụ nữ quá nhỉ.”

Nàng ta đáp lời.

Vừa nói vừa tiến tới chỗ hắn.

Có cảm tưởng mọi cơn gió đều bị nữ nhân này xua tan đi.

Không khí trở nên ngột ngạt khi nàng ta tới gần.

“Dùng linh lực đánh phủ đầu thì có gì là ghê gớm.”

Tấn Hoàng nói.

“Đợi đại nhân của ta tới xem thử cô có làm được gì hay không.”

Nàng ta nhếch môi khinh bỉ.

“Từ lúc con chó quốc sư đến đảo này”

Lời nói khó nghe.

“Thì mọi thứ trở nên rối ren, tất cả đều vì hắn. Vì hắn mà ngài ấy phải chịu lưu vong.”

Hình như nàng ta đề cập ai đó.

“Lưu vong. Ha ha. Hắn mà được gọi là lưu vong ư?” Tấn Hoàng cười.

“Thất bại.”

Nhân lúc nữ nhân kia sơ hở, Tấn Hoàng dụng lực.

Từ bàn tay phải, một đốm lửa xuất hiện.

Nhanh chóng tung đốm lửa vào người nữ nhân kia.

Nàng ta cũng không vừa.

Dù sơ ý nhưng cũng phát hiện ra điều này, nàng nhẹ nhàng lách người sang bên.

Rồi lướt tới chạm vào người Tấn Hoàng một cái.

Khiến anh ta bật ra sau. Toàn thân run rẩy. Gần như đứng không vững. Cảm giác xương cốt nóng ran như từng con kiến thiêu đốt.

“Tích…”

Tấn Hoàng run rẩy.

“Thế nào. Tích Động Bang có phải là hư danh không.”

Nàng ta nói.

“Hừ… coi như hôm nay cô may mắn. Ta không chấp.”

“May mắn…”

Nàng ta bụm môi. Một vài người chĩa vũ khí vào hắn.

“Dưới bầu trời này. Số người chịu được một Tích của ta e là chả có ai. Thế mà may mắn à. Nực cười.”

Đang nói chuyện thì từ sau lưng bọn họ. Vài tiếng động phát ra.

Hình như có ai đó đang tới.

“Kẻ nào”.

Nữ nhân cùng vài người lên tiếng.

Mọi người lập tức tản ra.

Một hình bóng xuất hiện.

Vẻ hộc tốc, thân thế thọ thương trầm trọng.

Hình bóng này hướng về tử thi đang nằm kia mà lao tới.

Mặc kệ xung quanh.



Một khoảng thời gian trước.

“Không biết chàng ấy thế nào rồi. Ta giờ đây, không còn cảm nhận được linh lực. Thật sự khó khăn.”

Tiểu Tuyết thì thầm.

Vù…

Bất giác nàng ta né người sang một bên vừa lúc một chưởng lực đánh tới.

Gió rít gào thét…

“Ai”

Nàng ta quát.

“Linh Tử Kiếm. Huyết Ảnh Thương. Hàn Lục Trượng. Bích Thủy Sáo.”

Một giọng nói vang lên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv