Thiên Quốc Huyền Ngọc

Chương 17: Tiểu Trấn



“Không thể như thế được.” Lan Anh khẽ thốt.

Cô ấy nhìn Hoài và Nam với vẻ mặt ủ rũ. Cả ba hiện tại đang bị khóa trái phòng. Họ đang bị giam lỏng trong một tầng nào đó trên Tháp Ánh Sáng, họ biết điều ấy.

“Chuyện hắn ta rơi xuống vực chưa chắc là thật. Cô cũng không nên quá lo lắng làm gì. Huống hồ gì trong phim, hễ rơi vực là gặp kì ngộ các loại, tôi nghĩ hắn sẽ không có vấn đề gì đâu” Hoài cố gắng trấn an.

“Ông…” Lan Anh bực mình với suy nghĩ của Hoài.

“Đúng vậy, không nên quá lo lắng.” Nam xen vào. “Việc cấp bách hiện giờ là nghĩ cách thoát khỏi đây. Chỉ có vậy chúng ta mới tìm hiểu được sự thật.”

“Nói thì dễ như chúng ta làm sao có thể chống lại họ chứ. Người bình thường thì làm sao đủ sức mà đánh lại pháp sư, huống hồ gì ở đây chẳng có vũ khí nào như súng ống đạn dược.” Lan anh nói.

Cả bọn trầm ngâm nhìn nhau. Lan Anh nhìn ra cửa sổ, trên cửa sổ hiện lên một làn sương mỏng. Làn sương này chính là một bức tường vô hình.



Ngoại thành Tháp Ánh Sáng.

“Anh có tin những gì họ nói?”. Ngọc Linh vừa đi vừa nói.

“Không!”. Tân đáp.

“Em cũng vậy.” Cô ấy nhìn về hướng cánh đồng.

“Giờ em tính sao?”

“Có lẽ em sẽ báo việc này với ngài. Hi vọng ngài ấy sẽ có đối sách với những người này.”

“Thế giờ cứ nhốt họ như vậy à?”

“Có lẽ vậy.” Cô ấy thở dài.

“Thời buổi yên bình này mà lại xảy ra những việc ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Thật khó mà nói sao cho hết.”

Tân nói rồi nhìn theo hướng Ngọc Linh đang nhìn.



Ngày thứ sáu của Hạo Kiếp.

Đột ngột Thần thú chuyển hướng lên phương Bắc. Bỏ qua tòa Bạch Tháp mà mấy ngày nay nó hướng đến.

Điều này đã khiến cho các nhà Triết Pháp tỏ ra bối rối. Họ đã lên kế hoạch giăng bẫy mọi nơi chỉ chờ cho con thú kia tiến vào là lập tức phong ấn nó ngay. Thế nhưng giờ thì mọi thứ trở thành công cốc.

Nơi loài thú kia hướng đến cách Thành Đông không xa mấy. Chính xác hơn là nó gần với Thanh Ngọc.

Lãnh thổ Thanh Ngọc khá rộng. Với diện tích trải dài từ bờ Tây đến Bắc Kim Ngọc. Quốc gia này luôn luôn là một trong những mầm mống đe dọa xâm chiếm lãnh thổ Kim Ngọc. Tại đây. Ngay lúc này, dường như có một trận đấu pháp kịch liệt đang diễn ra. Chính điều này đã hấp dẫn thần thú kia tiến bước.



Một tiểu trấn nào đó, bên trong nhà trọ điêu tàn.

“Hơ.” Chiêu Anh đột ngột tỉnh giấc.

Nàng ta ngồi dậy, vẫn còn chút gì đó choáng váng. Nhìn ngó xung quanh, nhà trọ không một bóng người.

Vội lấy hai tay xoa xoa đầu, cảm giác khá là khó chịu. Cơ thể nàng ta dường như không đủ sức để ngồi thẳng dậy, chỉ ngồi được một chút nàng ta đã ngã người nằm xuống, quá mệt mỏi, không muốn làm gì cả. Mặc kệ xung quanh, chẳng còn quan tâm.

Bấc giác, như nhận ra điều gì, nàng ta ngoái cổ về hướng đối diện. Bên trên chiếc bàn cũ kỹ, một vật gì đó đang nằm yên. Khẽ thở dài, ánh mắt lim dim, nàng ta lại chìm dần vào giấc ngủ.

Sức mạnh, một sức mạnh vô hình chợt thoáng hiện sau đó vụt tắt. Xung quanh đồng xu, bụi bay mù mịt.

“Ê, xem ra chúng ta bội thu đấy nhỉ”.

“Đúng đúng, tai họa này có vẻ như giúp chúng ta phát tài rất rất nhiều đấy, ha ha”.

Một vài tiếng nói, tiếng cười đùa vọng lại từ bên ngoài nhà trọ.

“Đi cả buổi mệt quá rồi, coi có chỗ nào nghỉ ngơi lát đi.” Một người lên tiếng.

“Đúng đúng. Nên nghỉ ngơi là vừa. Mệt quá rồi.”

“Ê, bọn bây, bên kia có nhà trọ, xem ra là nơi lí tưởng đấy.” Một tên chỉ cho cả bọn một nhà trọ tồi tàn vừa tìm được.

“Nhân tiện coi thử gia chủ trong lúc hỗn loạn có bỏ xót thứ gì đó béo bở không. Lấy luôn. Hà hà.”

Nói rồi cả bọn đồng tình. Theo chỉ dẫn của tên kia mà tiến vào.



Bạch Tháp. Đồ hình khổng lồ.

Một người trung niên đang tập trung quan sát diễn biến của thần thú, một chấm nhỏ di chuyển khá chậm chạp bên trong đồ hình. Người này chính là Nhất Đẳng Nhân Gian đương thời. Người có linh lực cường đại nhất Kim Ngọc.

“Ế, tụi bây xem kìa”.

Một tên chỉ vào bên trong nhà trọ. Nơi có một người con gái đang nằm.

“Chẹp chẹp, xem ra món hàng này khá ngon đấy”.

Một hai ba bốn năm người. Tất cả háo hức tiến vào bên trong nhà trọ, hướng thẳng đến cái bàn có người đang nằm kia. Đồ đạc vứt sang bên. Chúng vây quanh nàng ta.

Có lẽ vì quá mỏi mệt nên Chiêu Anh không còn tỉnh táo để nhận biết xung quanh. Đơn giản nàng chỉ ngủ.

“Chẹp chẹp, một món hàng ngon như vậy giờ tính sao ta?”

Một tên trong chúng khẽ nói và nhìn bọn còn lại.

Trên mặt ai cũng toát ra vẻ háo sắc đến điên dại.

“Một lũ vô lại”. Thanh âm nhỏ đâu đó từ trong quán trọ thốt ra. Không rõ vị trí, cũng không ai nhận thấy.

“Da mềm thật”.

Một kẻ đưa bàn tay sờ lên cánh tay Chiêu Anh, từ từ vuốt nhẹ lên bả vai, rồi luồn khẽ vào bên trong, trong tích tắc, hắn xé bung áo ngoài của nàng để lộ một bờ vai trắng nõn.

“Cái gì đây?”

Bọn chúng ngạc nhiên khi nhìn thấy một hình xăm nhỏ cách ngực nàng nửa gang tay. Hình xăm khá lạ mắt, một bông hoa màu hồng mọc bên trong một tảng đá hình chiếc lá. Có vài ký tự gì đó không thể hiểu được bên dưới.

“Uầy, kệ đi bay.” Một kẻ khác cắt ngang. “Tiếp tục nào”.

Một tên tiếp tục đưa bàn tay bẩn thỉu từ từ cởi thêm một lớp áo trên người nàng. Chiêu Anh vẫn không cảm thấy gì.

Một kẻ đưa tay lên má nàng, vuốt ve, rồi nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng. Một hai tên đã bắt đầu tự cởi bỏ y phục.

Bất chợt, một cơn gió lạ thổi qua khiến bụi bay mù mịt, một vài khung cửa mục nát đong đưa, cơn gió mang theo một hơi lạnh thấu xương.

Cơn gió này khiến bọn chúng giật mình dừng hành động và quan sát xung quanh.

Không có gì khả nghi.

“Ôi dào, chỉ là cơn gió.” Một kẻ lên tiếng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv