Thuở nhỏ từng đắm mình trong máu, mồ hôi và nước mắt khiến cho trực giác của Lam Túy vô cùng nhạy bén, không kịp nghĩ nhiều, đầu ngón chân đạp đất mượn lực phú chốc nhảy vào giữa không trung, khó khăn ở chỗ ngay thời điểm ngã xuống phải nghiêng người, một cước đá vào vách trên của mộ đạo, cả người dựa theo phản lực mà bay về phía sau một đoạn lớn. Cơ quan trong vòng tay trên cổ tay cùng lúc bắn ra bốn lưỡi đao mảnh, Lam Túy dùng hết sức lực tung người về phía sau, lúc rơi xuống đất để giảm bớt lực liền lăn vài vòng trên đất, lúc này lực quán tính đã giảm, gót chân chạm đất lảo đảo lùi lại vài bước, cuối cùng đứng vững vàng, không có ngã nhào trên đất nữa.
"Quân Quân!" Một chuỗi động tác liên hoàn nước chảy mây trôi này đều dựa vào phản xạ có điều kiện của thân thể Lam Túy, nói ra thì dài dòng, trên thực tế cũng chỉ vừa qua một hai giây. Lúc này đầu óc Lam Túy mới phản ứng kịp, mắt hạnh trợn lớn, trên mặt tràn đầy kinh hãi, nhìn Quân Y Hoàng và Chu Nghị cách đó không xa, thân thủ nhào tới muốn cứu Quân Y Hoàng, cũng đã không còn kịp rồi.
Ở vị trí Lam Túy vừa đứng, hai bên vách mộ vừa đứng sừng sững chỉ trong nháy mắt đã khép chặt lại vào nhau. Chu Nghị hiển nhiên không có thân thủ và phản ứng như Lam Túy, ánh đèn pin trên tay vừa mới lung lay một chút, liền biến mất trong bóng đêm. Một loại âm thanh giống như đồ sứ và thuộc da bị đập vụn vang lên trầm muộn "Rầm, rầm", thanh âm nặng nề của tiếng va chạm gần như không thể nghe thấy, tuy nhiên chỉ qua một cái chớp mắt, mùi vị tanh nồng liền ngập tràn bên trong mộ đạo, bên trong tràn đầy máu tươi đỏ thẫm.
Biến cố nảy sinh, khiến tim Lam Túy tựa như ngừng đập, Quân Y Hoàng và Chu Nghị bị hai bên mộ đạo nuốt chửng khiến cho toàn thân cô rét run tựa như nhũn ra, trong đầu cứng lại rồi một mảng trống rỗng.
Đèn pin mắt sói không hổ danh là đồ quân sự chuyên dụng, trong quá trình Lam Túy lui về phía sau đã rơi xuống mặt đất, lăn liền vài vòng nhưng vẫn phát huy tốt tác dụng của nó. Phía trước hai bên vách mộ đã hợp lại làm một được một lúc, sau đó liền nhanh chóng tách ra lui về phía sua như cũ, để lộ ra phía trước một khoảng trống. Chỉ là lúc này Chu Nghị đã hoàn toàn biến mất, để lại một khối thịt nhầy nhụa.
Không sai, chỉ lộ ra khối thịt. Mới vừa rồi một Chu Nghị còn sống sờ sờ đã bị lực ép của hai khối vách mộ đè ép, lúc này đã biến thành một khối thịt nát và những mảnh vụn. Vách mộ dính đầy máu đỏ tươi và não trắng, bị kẹp vỡ thành một mảng thịt lớn, rơi lả tả xuống mặt đất thành một đống máu đỏ sẫm, chỉ để lại một chút bộ phận vẫn dính liền trên vách mộ. Chu Nghị chỉ lưu lại duy nhất một bộ phận có thể nói là hoàn chỉnh, là đôi chân bị ép nát bên trong đôi giầy quân đội đứng sừng sững trong mộ.
Thế nhưng cảnh tượng thê thảm này hoàn toàn không lôi kéo được sự chú ý của Lam Túy, toàn bộ lực chú ý của Lam Túy đều đã đặt trên người của một người khác. Cũng may khi vách mộ tách ra, nữ nhân mà cô nhớ thương nhất kia vẫn như cũ đứng nguyên tại chỗ, ngoại trừ nét mặt tràn đầy khiếp sợ, so với bình thường không có nửa điểm khác biệt.
Nỗi sợ Lam Túy chôn giấu trong ngực giờ mới kịp nhận ra, nhớ tới người kia không có khả năng sợ hãi bất kì loại cơ quan bẫy rập nào trong mộ thất, bởi vì nàng căn bản không phải là con người, nàng chỉ là một linh hồn.
Chỉ là trong một phút đồng hồ kia, Lam Túy cảm thấy vô cùng may mắn vì thân phận của Quân Y Hoàng, bằng không giờ khắc này đón tiếp cô không phải là người với khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ kia mà là một mảnh huyết nhục mơ hồ.
Cũng chính giờ khắc này, Lam Túy mới nhận thức được, Quân Y Hoàng đối với cô mà nói đến tột cùng có bao nhiêu trọng yếu!
"Mẹ nó! Có cơ quan! Lui lui lui, mau chạy!"
"A! Con mẹ nó cái quỉ gì vậy!"
"Cứu mạng a a a a a!"
Cả hai phía trước sau truyền đến tiếng kêu la sợ hãi đến loạn thất bát tao, ở bên trong mộ đạo vang vọng hàng loạt tạp âm, rung động đến khiến đầu óc người ta tê dại. Nhưng Lam Túy cũng vui vẻ, có kêu la sợ hãi chứng tỏ vẫn còn có người sống sót, chí ít đây vẫn là một tin vui.
"Chạy trở ra mau! Lập tức quay lại!" Lam Túy vừa hô lên những lời này, cũng không có thở gấp, sắc mặt Quân Y Hoàng ở phía trước càng thêm khiếp sợ, thanh âm bình thường trong trẻo mà lạnh lùng cũng không kìm chế được đề cao, gấp gáp kêu lên: "Lam Túy, tường bên cạnh nàng!"
Vừa mới từ cửa tử thoát ra Lam Túy nghe được tiếng kinh hô của Quân Y Hoàng, khóe mắt lập tức liếc ngang, dựa theo ánh đèn pin trên mặt đất, Lam Túy chỉ thấy vị trí cô đứng yên hiện tại hai bên tường kia cấp tốc ập đến phía cô.
"Đến bên chỗ ta!"
Lam Túy không kịp nghĩ nhiều, nghe được những lời này của Quân Y Hoàng, cả người dựa theo lực đạo của đầu ngón chân mà lao tới vị trí của nàng.
Hai bên tiếng gió thổi thay nhau nổi lên, Lam Túy té lộn nhào về phía trước liền ba bốn thước, vừa hay phía sau vang lên bên tai tiếng nổ nặng nề "ầm ầm", cái ót Lam Túy cảm thấy một trận gió thổi từ phía sau ập tới, khiến tóc của cô bay đến loạn vũ. Ngay trong tiếng nổ kia, bóng tối phía trước lại truyền đến một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi mà đầy thảm thiết.
Lam Túy chưa tỉnh hồn quay đầu lại, sau lưng cách vị trí cô tầm mười cm chính là vị trí hai vách mộ đạo va vào nhau. Đèn pin mắt sói rớt xuống chỗ lõm xuống trong hố may mắn tránh khỏi một kiếp, ở phía dưới vách mộ hiện ra ánh sáng trắng nhưng hiển nhiên đã không còn cách rọi sáng xung quanh nữa.
Lấy xuống mặt nạ phòng độc, Lam Túy cùng tất cả mọi người đều mang trên đầu một chiếc đèn mỏ, chỉ là bình thường không bật lên, hòng để dùng làm nguồn sáng dự bị. Lúc này không có đèn pin mắt sói, Lam Túy quyết định thật nhanh mở chốt đèn mỏ, mắt híp lại để kịp thích ứng với ánh sáng trắng vừa mới hiện ra, phản xạ có điều kiện đưa ánh mắt chuyển đến vách tường mộ bên cạnh mình.
Ánh sáng hiện lên được khoảng hai giây, hai bức tường mộ phía sau Lam Túy lại tách ra, khôi phục nguyên dạng.
Sau một khắc, ở vị trí Lam Túy đang đứng yên, hai bên tường mộ lại một lần nữa dùng tốc độ nhanh chóng, tàn bạo hung ác, nặng nề hướng Lam Túy đập tới.
Có hai lần kinh nghiệm tránh né thành công, lúc này đây phản ứng của Lam Túy nhanh hơn nhiều. Bàn chân cố sức nhảy lùi lại, cả người vọt về phía sau một thước.
Rầm!
Trước mặt cách đó không xa, hai bên tường mộ lại một lần nữa hợp lại cùng một chỗ.
Một lần!
Lại một lần nữa!
Bên trong mộ đạo tiếng vang trầm muộn bên tai không dứt, Quân Y Hoàng hoàn toàn miễn dịch đối với những cơ quan này, Lam Túy liền đem toàn mộ tâm tư đặt vào hai bên tường mộ.
Một, hai, ba, bốn, năm!
Rầm!
Chạy đi chạy lại hai vòng, Lam Túy liền thăm dò quy luật đóng mở của cơ quan tường mộ.
Trước sau hai đoạn tường mộ lại lùi lại, khoảng chừng năm giây một lần, phía trước đóng lại, phía sau mở ra, phía sau đóng lại, phía trước mở ra. Hai đoạn tường mộ theo quy luật mà đóng mở, giống như những chiếc cối dùng để giã gạo thời xưa sử dụng những tảng đá lớn để giã, bất quá những khối đá để giã này quá hoành tráng, cách thức so với cối giã gạo bằng đá không biết lớn gấp bao nhiêu lần, mà đối tượng để giã cũng không phải là gạo, mà là người.
Sau khi thăm dò xong quy luật, Lam Túy mới hô to quy luật này cho những người sống còn sót lại. Cô không biết còn bao nhiêu người sống, nhưng lúc này cô cũng không đoái hoài tới chuyện đó, mà lập tức nói cho người khác biết phát hiện của mình, hiện tại Lam Túy là người duy nhất có thể làm nên cơ sự.
Lam Túy hiện tại đã biến thành một con châu chấu, sức sống còn gấp mười phần châu chấu, không ngừng ở hai đoạn mộ đạo gọi tới gọi lui, cũng không để lại một tia thất thần, bằng không đón tiếp cô chính là hai bức tường mộ nặng ngàn cân.