Edited by HuongCullen
Ngay khi Mông Tranh khó có thể kìm chế được sự đắm chìm trong nỗi bi thương trong lòng, thời điểm dần như lệ nóng rơi đầy mặt, cả người nàng đột nhiên bị một cỗ lực mạnh lôi lại phía sau khiến nàng lảo đảo, ngay sau đó cái ót bị đánh mạnh một cái, đau đớn lập tức đem nỗi buồn khó hiểu tràn ngập trong lòng nàng, cái gì bi thương, cái gì đau đớn, cái gì tuyệt vọng, tất cả tình cảm nhất thời nổi lên này tan thành mây khói, bay đến không biết vào cái góc nào nữa.
"Làm... làm cái gì?" Mông Tranh mắt hàm chứa thủy quang quay đầu nhìn về phía kẻ đầu sỏ gây chuyện, vốn muốn dâng lên một lòng phẫn nộ nhưng nhìn thấy sắc mặt tràn đầy xót xa của Bạch Tố Hà phía sau lưng thì tự động nhai nuốt xuống bụng.
"Kêu người vài tiếng cũng không thấy phản ứng, ngươi ngốc à?" Sắc mặt của Bạch Tố hà thực sự không tốt, tâm tình của cô cũng thật không tốt, thấy được bích họa sâu trong lòng cô nổi lên nỗi khiếp sợ to lớn cùng nóng nảy khiến cho cô nóng lòng tìm thứ để phát tiết, mà vừa hay Mông Tranh lại đụng trúng vào trước họng súng.
"Hả?"
"Hả cái gì...! Nói gì thì đây cũng là trong mộ thất không được phép đụng chạm lung tung, cô như thế nào còn muốn bổ nhào cả người vào tường thế hả!"
Mông Tranh há hốc mồm muốn phản bác, ngay sau đó nhìn chung quanh, Lam Túy, Quân Y Hoàng, thậm chí ngay cả đám người làm cũng đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô, giống như là hận không thể đem cô bắt lại đánh một trận vậy.
Lời phản bác cứ như vậy kẹt ở trong cổ họng, Mông Tranh đưa tay sờ sờ cái ót, ủy ủy khuất khuất đáp lời: "À...ừm"
"Đến nơi này rồi còn đờ người ra à!" Bạch Tố Hà ném cho Mông Tranh một cái liếc mắt, suy nghĩ có chút lo lắng, lại đem đổ lên người bên cạnh: "Không cho phép lộn xộn, đứng ngay ngắn. Đừng ngứa tay hại người."
"... " Mông Tranh cảm giác mình rất vô tội, cô vốn là không muốn xuống dưới, thế nhưng tình thế như vậy, cô còn có thể làm sao?
"Khụ, chúng ta tiếp tục." Vương Phú Quý ho nhẹ hai tiếng, nhìn Mông Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục phân tích.
"Toàn bộ mộ thất đều đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì lớn. Trong đỉnh đồng lưu lại tro tàn, chắc là khi hạ táng chủ mộ thì đội ngũ đưa ma dốt tiền giấy và đồ cúng tế, bốn phía bích hoạ đại khái là chỉ cuộc đời của chủ mộ, từ nơi này có thể nhìn ra, ta đoán mộ thất này chắc là một tế thất, phần cuối mộ đạo phía trước phải là mộ thất thật."
Trọng Thúc và Lam Túy gật đầu, không thể không nói, khi bọn họ thấy cách bài trí của căn mộ thất này thì trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy.
Tuy nói hai chọn một là 50% tỷ lệ sống sót, nhưng nếu như chọn sai, trên thực tế chính là trăm phần trăm tỉ lệ tỉ lệ tử vong.
"Nếu tất cả mọi người đồng ý, vậy tiếp tục xuất phát. Tuy rằng Báo Tử bọn họ đã đi một đoạn rồi, nhưng không loại bỏ được khả năng tên nỏ được bố trí bên trong mộ thất và cơ quan cửa lật thường gặp, mọi người vẫn là phải cẩn thận."
Vương Phú Quý là một người có tâm tư cẩn thận, bởi vậy mặc dù Báo Tử bọn họ đã đi vào một đoạn nói không thành vấn đề, nhưng hắn vẫn một lần nữa dặn dò mọi người.
Người ở chỗ này, nhất là ba người làm thuê người bắc Mông và ba thủ hạ của lão Trần, tuy nói lúc xuống không tình nguyện, nhưng cho tới bây giờ mỗi người đều xoa tay mắt sáng xanh, chỉ đợi những lời này. Bởi vì phía cuối con đường kia chính là vô số của cải và cuộc sống khoái hoạt về sau!
Giữa lúc một đám người như ong vỡ tổ muốn một khắc lao vào mộ đạo đen như mực, Lam Túy và Du Thần không hẹn mà cùng hô: "Chờ chút."
Hai người liếc nhau, Lam Túy mở miệng trước: "Vừa rồi chú Vương nói, mặc dù chúng ta chọn được rồi, nhưng bên trong mộ thất còn khả năng có cơ quan, mộ đạo này lại lớn như vậy, các ngươi như vậy mà chen vào là tìm đường chết?"
"Chúng ta ở đây mười lăm người, phân ba tổ, tổ thứ nhất là mấy người mới vừa rồi đi tiên phong. Tổ thứ hai gồm tôi, Quân Quân, Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ, Kỳ Mộc Cách, Chu Nghị, những người còn lại ở tổ thứ ba. Khoảng cách giữa từng tổ là năm mươi thước, có tình huống gì thì có thể ứng đối cứu viện tốt hơn! Dưa Hấu, dùng tấm thép che ở phía trước, tất cả đường phía trước đều phải dò xét cẩn thận mới được đi qua. Mộ thất thì ở phía trước cũng sẽ không chạy mất, tất cả đều phải cẩn thận, nếu không các ngươi cũng chỉ có thể xuống âm phủ mà phát tài hưởng phúc, nghe hiểu không?"
Dưa Hấu đã đem một xấp tấm thép cao cỡ nửa người trong túi đeo lưng móc ra, đang ghép lại với nhau. Báo Tử nhìn Du Thần một chút, Du Thần gật đầu, Báo Tử cũng từ trong túi đeo lưng của hắn móc ra một đống đồ đạc tương tự Dưa Hấu.
Những tấm thép này đều có thể tháo dỡ, mỗi một miếng chừng dày chừng 3cm, to cỡ tờ giấy A4. Phía sau mỗi tấm thép đều có một khớp nối, sau khi các tấm thép được ghép lại, các khớp nối này sẽ cài vào nhau, liên tiếp như vậy tạo ra một lá chắn bằng thép cao khoảng một mét sáu, rộng chừng một mét, phía sau còn có thể nối lại thành một đoạn tay nắm. Thứ này mang theo bất tiện, thế nhưng đối với cơ quan tên nỏ bên trong mộ đạo lại vô cùng hữu dụng. Dù sao cơ quan bên trong cổ mộ cũng có giới hạn, trải qua nghìn năm tên nỏ dù có lực mạnh hơn nữa, thì tấm thép dày 3cm của hiện đại cũng đủ sức để ứng phó.
Về phần dò đường, vừa hay có phần đầu ống tuýp của xẻng Lạc Dương. Đem vào thanh xoay ghép vào nhau, không sai biệt lắm hợp lại thành một thanh thép dài hai thước, liền có thể dùng để dò xét các loại bẫy rập, bản lật. Tất cả chuẩn bị sắp xếp, Lam Túy lúc này mới tránh ra khỏi cửa mộ, để tổ thứ nhất đi vào mộ đạo.
Mộ đạo đen kịt có tia sáng chiếu vào, mới hiện ra toàn cảnh của nó. So sánh mộ đạo này với mộ đạo trước khi họ xuống, mặc kệ chiều cao hay độ rộng đều lớn hơn rất nhiều, không sai biệt lắm có thể đủ cho một chiếc xe tải loại nhỏ đi lại. Toàn bộ mộ đạo không khác hình tam giác cho lắm, đỉnh chóp hiện lên dấu vết con người tạo lên, rất là hiếm thấy, từ đỉnh chóp hai bên kéo dài xuống đường nghiêng vẫn kéo dài tới mặt đất, mặt đất lại tạo thành một trung gian thấp ở hai bên với một đường cung ở giữa, tuy nhiên độ cong nhỏ vô cùng, chỗ thấp nhất và chỗ cao nhất cũng chỉ hơn kém nhau một mắt cá chân. Lam Túy cho tới bây giờ chưa từng nghe đã gặp qua mộ đạo dạng này, hỏi Trọng thúc và Vương Phú Quý, cũng nói chưa từng nghe qua, vài người hiểu công việc đứng ở trước cửa mộ, mày cau lại thần sắc ngưng trọng nhìn đội thứ nhất tay cầm đèn pin chậm rãi di chuyển về phía trước, yên lặng theo dõi. Có Lam Túy và Vương Phú Quý dặn dò, tốc độ di động của tia sáng rất chậm, đến khi tia sáng xa dần cũng không phát hiện có cái gì khác thường, Lam Túy đoán chừng khoảng cách không sai biệt lắm, mới phất tay một cái để cho thành viên tổ thứ hai chuẩn bị.
Kỳ Mộc Cách và Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ, hai người bị phân vào tổ thứ hai, vốn là có nỗi khổ nói không nên lời. Đầu tiên là Lam Túy bạo lực chấn nhiếp, sau lại là Quân Y Hoàng với "thuật pháp" quỷ dị, mặc kệ người rơi vào trong mắt của hai người đều là sát tinh giống nhau cả. Bởi vậy Lam Túy vừa vung tay lên, Kỳ Mộc Cách và Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ liền không kịp chờ đợi vọt vào mộ đạo. Dù sao có đội thứ nhất tiên phong, sự an toàn của bọn họ có độ bảo đảm rất lớn. Nghĩ thầm ở nơi này điều kiện tiên quyết với cả hai người họ là cách hai người sát tinh kia càng xa càng tốt.
Lam Túy lạnh lùng nhìn hành động của hai người cũng không nói gì. Chờ hai người họ lao vào khoảng hơn mười thước, Lam Túy mới mang theo Quân Y Hoàng và Chu Nghị bước vào trong mộ đạo.
Mộ đạo này rất rộng rãi, khiến cho cảm giác bị đè nén vốn có giám bớt không ít. Lam Túy vừa đi vừa dùng đèn pin cẩn thận kiểm tra bốn phía, hai bên mộ đạo tựa như là chất liệu gỗ chứ không phải là đất, nói không ra là loại gỗ gì, mặt ngoài chế tác rất nhẵn nhụi, không có khắc bích hoạ. Miệng mối nối trên đỉnh cũng thập phần chặt chẽ, khiến cô nhìn không ra những mối nối, điều này làm cho lòng Lam Túy không khỏi cảm thấy không thông suốt. Thế nhưng tiểu đội thứ nhất đã đi vào xa như vậy cũng không phát sinh chuyện gì, Lam Túy đi năm sáu chục thước cũng hiểu được tất cả đều bình thường, chỉ đành cho răng đây là phương thức mai táng đặc thù của Bắc Yến.
Quay về phía sau quơ quơ đèn pin, ý bảo tất cả bình thường, Lam Túy quay đầu tiếp tục xem phía trước, loại bỏ tất cả tạp niệm, cẩn thận tiếp tục đi tới.
Cho đến khi đi được hơn ba trăm thước, vẫn đang bình yên vô sự, nỗi lo trong lòng Lam Túy cuối cùng cũng buông xuống. Xem ra người thiết kế ra mộ thất này dối với tầng cát bảo vệ cùng với giả mộ thất được thiết kế trên đỉnh đầu kia rất là tự tin, bởi vậy những địa phương khác đều trừ bỏ cơ quan.
Tiểu đội thứ nhất có vẻ cũng có ý nghĩ giống vậy, tốc độ đi tới không hề duy trì ở tốc độ rùa bò nữa. Lam Túy thấy tiểu đội thứ nhất và hai người Kỳ Mộc Cách ánh đèn càng ngày càng xa, đang muốn gọi bọn họ chậm lại một chút, đột nhiên phía trước truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết và kinh hãi.
"A..."
Tiếng kêu thảm thiết và kinh hãi chỉ gọi ra được một nửa liền dứt khoát dừng lại, theo sau tiếng gào thảm thiết là một tiếng giác ngộ đánh tới. Đôi con ngươi của Lam Túy bỗng nhiên co rút nhanh, còn chưa kịp hỏi phía trước đã xảy ra chuyện gì, dư quang của khóe mắt bỗng liếc lên tường mộ bên cạnh, vậy mà với thế sét đánh không kịp bưng tai hướng về phía cô đánh tới.