Chương 89: Cảm thấy bị phản bội
Dì Trần đi không bao lâu thì đã trở lại, trên tay cũng có thêm không ít thứ.
Nhưng mà bởi vì trong nhà có việc, dì Trần bỏ mấy món đồ ngọt này vào tủ lạnh xong thì vội vã rời đi.
"A, có sữa đậu đỏ hai vỏ nè!" Khúc Nhiễm mở tủ lạnh ra, hô lớn: "Tôi muốn uống cái này rất lâu rồi!"
Mặc Dịch Minh nghe thấy tiếng hô của Khúc Nhiễm, xoa lỗ tai đi tới, đứng bên cạnh cướp đi hộp sữa đậu đỏ hai vỏ, đi đến cái ghế sô pha rồi ngồi xuống.
"Đó là của tôi mà!" Nhìn vị trí trống không trong tủ lạnh trước mặt, Khúc Nhiễm tức giận nhìn về phía kẻ đầu sỏ.
"Tiền của tôi." Mặc Dịch Minh nhàn nhạt mở miệng nói, lập tức dập tắt cơn tức giận nhỏ của Khúc Nhiễm.
"Ăn hiếp người khác..." Khúc Nhiễm lầm bầm nói, đi đến một cái ghế sô pha khác, ngồi xuống.
"Tô Tuyết." Mặc Dịch Minh đột nhiên mở miệng nói, hai mắt nhìn về phía Khúc Nhiễm, dường như muốn nhìn thấy phản ứng của cô.
Khuôn mặt của Khúc Nhiễm cứng đờ, thầm nghĩ: "Sao anh ấy lại biết cái tên này chứ? Chẳng lẽ là Lục Ngạn nói cho anh ấy ư?"
"Cô không định giải thích một chút về cái tên này sao? Vì sao Lục Ngạn lại gọi cô là Tô Tuyết?" Giọng điệu của Mặc Dịch Minh rất thản nhiên, nhưng lại khiến cho cả người Khúc Nhiễm rét run.
"Tôi không biết!" Khúc Nhiễm cắn chặt môi: "Không phải anh ta vẫn luôn gọi tôi là Khúc Nhiễm sao? Tô Tuyết gì vậy?"
Khúc Nhiễm giả vờ không hiểu, muốn qua mặt Mặc Dịch Minh.
Nhưng mà Mặc Dịch Minh là dạng người dễ bị gạt sao?
"Ngay khi cô rời khỏi phòng bệnh, Lục Ngạn mất khống chế, nói ra hai chữ Tô Tuyết này."
Ngay lúc này Mặc Dịch Minh vẫn chưa biết được cái tên này đại biểu cho cái gì, nhưng anh biết, trước kia Khúc Nhiễm tên là Tô Tuyết.
"Trước kia hai người từng quen biết sao?" Mặc Dịch Minh nhớ lại những chuyện trước đây, luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người rất vi diệu.
Trước kia hai người này chưa từng quen biết, nhưng sau đó đột nhiên liên lạc rất nhiều, bây giờ trông lại vô cùng thân thiết.
Khúc Nhiễm cúi đầu, cũng không đụng vào hộp sữa kia nữa.
"Nói chuyện." Sắc mặt của Mặc Dịch Minh trầm xuống, ánh mắt nhìn Khúc Nhiễm tràn đầy nghi vấn.
"Vì sao lại không nói lời nào?" Mặc Dịch Minh tới gần Khúc Nhiễm, giọng nói càng trầm xuống.
"Chỉ là khi tôi lên kế hoạch hãm hại Tô Duyệt Nhiên có thấy tên của anh ta, cũng không có quan hệ đặc biệt gì cả." Khúc Nhiễm lờ đi câu hỏi của Mặc Dịch Minh, bỏ qua mối quan hệ giữa cô và Lục Ngạn.
"Cô đang giấu tội." Vẻ mặt của Mặc Dịch Minh có hơi mất mác, anh có thể nhìn ra sự trốn tránh trong ảnh mắt của Khúc Nhiễm.
Khúc Nhiễm yên lặng, hít thở cũng dần dần chậm lại, muốn giảm cảm giác tồn tại của mình.
"Tôi hỏi lại một lần nữa, Trước đây có phải cô và Lục Ngạn có quen biết hay không? Anh ta biết cô tên Tô Tuyết, anh ta thích cô!"
Mặc Dịch Minh nghiến răng khi nói ra chữ thích này, trong lòng thầm nhai chữ này vô số lần.
Không biết vì sao khi nói ra chữ này, trái tim của Mặc Dịch Minh vô cùng khó chịu.
"Tôi nghĩ tôi không thân với anh ta cho lắm." Khúc Nhiễm đứng lên, đi thẳng lên lầu, chỉ để lại một mình Mặc Dịch Minh ngồi ở kia nổi giận.
Vừa nghĩ tới quan hệ giữa Khúc Nhiễm và Lục Ngạn có thể còn tốt hơn quan hệ giữa mình với cô, Mặc Dịch Minh nhịn không được mà cười nhạo.
Nhưng mà nhớ đến dáng vẻ cố ý giấu diếm của Khúc Nhiễm, Mặc Dịch Minh cảm thấy như mình bị phản bội.
Anh dung túng cô đến mức nào trong lòng anh biết rõ, cho cô nghỉ, mua đồ cho cô, thu lưu cô, để CỔ ở lại nhà họ Mặc, cho cô công việc, thậm chí cô gần như sắp ngồi ngang về với mình luôn rồi!
Kết quả là cô lại thiên vị người đàn ông khác? Còn có quan hệ dây dưa không rõ với anh ta!
"Ha ha!" Mặc Dịch Minh thu dọn đồ đạc, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, cũng không tiếp tục nhìn của phòng của Khúc Nhiễm nữa.
Trước khi Mặc Dịch Minh rời đi cũng nói với bất kỳ kẻ nào, lái xe, mang theo cơn tức giận trở về thành phố C, dù sao anh cũng không muốn nhìn thấy Khúc Nhiễm nữa.
"Cố Mộc Trạch! Ra ngoài uống rượu!" Mặc Dịch Minh hơi say, cầm điện thoại di động lên, rống to.
"Không phải chứ anh hai, anh bị choáng váng rồi à? Tôi đang ở thành phố C mà!" Lỗ tai của Cố Mộc Trạch hơi đau vì tiếng hét của anh, anh ấy khoảy lỗ tai, bất mãn nói.
"Ra uống rượu. Tôi đang ở thành phố C." Mặc Dịch Minh ôm bình rượu, uống hết ngụm này đến ngụm khác.
Tiếng nuốt xuống truyền đến lỗ tai của Cố Mộc Trạch: "Không phải chứ? Anh đang uống rượu thật à? Anh ở đâu, tôi đi tìm anh!"
"Quán rượu nhỏ." Mặc Dịch Minh híp mắt, phát hiện bình rượu hết trơn rồi, gương mặt lạnh lùng cất cao giọng nói: "Lấy một thùng rượu nữa đến đây!"
"Được rồi được rồi, anh khoan uống đã, gửi vị trí cho tôi, tôi đi tìm anh!" Cố Mộc Trạch và Mặc Dịch Minh đã quen biết nhiều năm, lúc nào uống ít rượu, lúc nào uống nhiều rượu, trong lòng cũng tự biết.
"Ức!" Không có chút hình tượng nào mà nấc một cái, Mặc Dịch Minh chống cằm gửi vị trí cho Cố Mộc Trạch.
"Thật là một con yêu tinh tra tấn người khác..." Cố Mộc Trạch than thở, nhận lệnh đi ra ngoài.
Khi anh ta đến thì người kia đã nồng nặc mùi rượu, khuôn mặt cũng đỏ bừng vì rượu.
Cố Mộc Trạch ghét bỏ che mũi, trong não đã lập ra một danh sách những đả kích mà Mặc Dịch Minh có thể bị, sau đó đi vào đi vào quán rượu nhỏ với vẻ mặt đau khổ.
"Này, Mặc Dịch Minh, biết đây là số mấy không?" Cố Mộc Trạch đưa ngón tay giữa ra quơ quơ trước mặt của Mặc Dịch Minh: "Anh còn có thể đứng lên không?"
"Cút!" Mặc Dịch Minh nghe thấy tiếng của anh ta thì ngước mắt, thấy một cái gì đó dài dài đang đung đưa ở trước mắt, dạ dày lại bắt đầu cuồn cuộn.
"Còn tốt còn tốt, còn chưa say chết! Có thể mắng chửi người khác cho thấy anh vẫn còn khá tốt!" Cố Mộc Trạch gật đầu, cảm thấy mình phân tích rất đúng!
“Uống rượu!" Mặc Dịch Minh vẫy tay, ra hiệu cho Cố Mộc Trạch ngồi xuống.
"Uống rượu cái gì nữa anh hai, về nhà thôi!" Người trước mắt này chỉ biết mỗi uống rượu giải sầu, ngay cả đồ nhắm cũng không có, thật sự là nhàm chán!
Nhìn Cố Mộc Trạch nằm trên đất nghỉ ngơi đang cuộn mình lại, Mặc Dịch Minh đột nhiên rất muốn cười.
"Còn cười nữa ư! Nhớ lại xem hôm qua anh ăn hiếp tôi thế nào! Bừng tỉnh vì anh nôn nửa, làm hư một bộ quần áo, đã thế tôi còn bị anh đá xuống sàn ngủ!" Mở đôi mắt còn mông lung ra, Cố Mộc Trạch oan ức nói.
Mặc Dịch Minh nhẹ giọng cười một tiếng, hỏi: "Thành phố C à?"
"Không phải chứ? Không lẽ anh nghĩ đêm hôm khuya khoắt tôi chở anh về thành phố A à?"
"Cũng không phải là không thể."
"Cút! Để tôi tìm người đưa anh về thành phố C! Mắt không thấy tâm không phiền!"