Thiên Kim Hắc Hóa

Chương 55: Tâm trạng rất tốt 



Chương 55: Tâm trạng rất tốt

Tô Duyệt Nhiên ghét nhất là ánh mắt của Tô Tuyết, mỗi lần Tô Tuyết bị cô ta đánh, cô sẽ không kêu đau mà chỉ hung hăng trừng mắt nhìn cô ta, càng ngày càng hung hăng nguyền rủa Tô Duyệt Nhiên chết không yên thân!

Cứ mở miệng nói câu nào thì đều là lời nguyền rủa Tô Duyệt Nhiên, khiến cô ta phải sợ hãi run rẩy.

"Mày... tại sao lại là mày? Mày đã chết rồi cơ mà! Mày đã chết trước mặt tao rồi! Sao mày vẫn còn sống? Không đúng, không đúng, sao mày vẫn còn sống thế này? Mày là quỷ! Là quỷ!".

Tiếng hét sợ hãi của Tô Duyệt Nhiên chọc thủng màng nhĩ cô, nhưng lại là tiếng thét sợ hãi cực độ đó lại khiến cho cô cảm thấy cực kì sảng khoái.

"Chị yêu dấu của em ơi, em tới tìm chị đây." Khúc Nhiễm cười nhẹ như ác ma, khiến người ta sợ hãi đến phát run, nụ cười của cô quỷ dị như ác quỷ khát máu, khiến người ta không rét mà run.

"A! Cút đi! Cút đi! Tô Tuyết, tạo nói cho mày biết, mày chết rồi thì ngoan ngoãn đi đầu thai đi, mày đừng xuất hiện trên đời này nữa!" Tô Duyệt Nhiên hét lên một cách sợ hãi, nỗi sợ hãi bủa vây cô ta, trái tim cô ta như sắp nổ tung ra khỏi lồng ngực.

Nghe thấy người bên kia đầu dây phát ra tiếng khóc vì sợ hãi, Khúc Nhiễm cảm thấy rất hả dạ.

Lục Ngạn nhớ ra mình còn chưa hỏi thăm tung tích của cô gái kia, trong lòng cảm thấy ảo não, anh ta vội vàng quay lại quán cà phê. Còn chưa tiến lại gần, anh ta đã trông thấy cô gái trốn ở góc rẽ ban nãy xuất hiện ở hành lang, bước chân lảo đảo, dường như đang tìm chỗ để trốn.

Anh ta nảy sinh lòng hiếu kì nên dừng bước, núp ở bên cạnh, hành vi của cô gái này trông rất lén lút, anh ta muốn làm cho ra nhẽ chuyện này. Trùng hợp chính là anh ta phát hiện cô gái đang gọi điện thoại, sau đó nói mấy câu rất

Cô gái này gọi Tô Duyệt Nhiên là chị?

"Cho cô nghỉ để ra ngoài chơi, tâm trạng quá tốt hay quá xấu đều khó tập trung làm việc được." Mặc Dịch Minh không nhìn Khúc Nhiễm nữa, trở về dáng vẻ lạnh như băng.

"Vậy tôi về chơi game vậy" Được nghỉ đương nhiên Khúc Nhiễm sẽ rất vui, đằng nào cô vui quá cũng chẳng tập trung làm việc được.

Nhìn bóng lưng rời đi của Khúc Nhiễm, Mặc Dịch Minh không thể kìm lòng được mà nhếch miệng, quả nhiên đứa nhỏ này vẫn còn con nít.

Khúc Nhiễm không đi thẳng về nhà mà ra ngoài đi dạo một vòng, nhìn dòng người đi đường qua lại, nhìn đường đi vừa quen thuộc vừa xa lạ, bỗng cô cau mày ảo não.

"Bước đầu tiên là phá hư quan hệ thống gia giữa nhà họ Tô và nhà họ Lục, bước tiếp theo thì sao, còn tương lai của mình nữa?" Ở kiếp trước mình còn có Lục Ngạn thật lòng làm bạn, còn bây giờ thì sao?

Cô ngồi trên băng ghế dài ở công viên, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh ngắt, trên. trời không có chim chóc bay qua, cũng chẳng có đám mây nào, trong xanh nhưng lại trống trải.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv