Chương 54: Sợ hãi
"Đột nhiên khiến người ta hơi chờ mong đấy, cô ấy muốn làm gì nhỉ?" Hai tay Mặc Dịch Minh chống cằm nhẹ cười.
"Xin chào người đẹp, cậu Lục Ngạn đặt phòng ở đâu?" Khúc Nhiễm cười hỏi một người đẹp ở quầy lễ tân.
“Ở phòng 204, có cần tôi đưa cô đi không?" Cô gái ở quầy lễ tân hơi đỏ mặt, hơi cúi đầu xuống nói.
"Không cần, cảm ơn."
Nói nhảm, nếu như cô dẫn tôi đi, vậy không phải Lục Ngạn sẽ biết à?
Tô Duyệt Nhiên trốn ở góc rẽ, vội vàng hấp tấp chạy tới, không thèm nhìn Khúc Nhiễm mà lướt thẳng qua cô tiến vào gian phòng.
Hai người đều đến đông đủ, Khúc Nhiễm xích lại gần cạnh cửa, cúi người nghe.
Khi nghe thấy tiếng hai người cãi nhau, Khúc Nhiễm nhịn không được lắng lặng nở nụ cười, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Hành động đứng dậy của Lục Ngạn có chút lớn, Khúc Nhiễm hốt hoảng vội trốn sang một bên, lỗ tai áp sát vào tường.
"Không ngờ Tô Duyệt Nhiên khóc thảm như vậy, chà chà! Người đàn ông cho chị thì không trân quý, đáng đời!" Khúc Nhiễm cười nhạt một tiếng, vẻ mặt lúc rời đi của Lục Ngạn không mấy dễ nhìn.
"Chậc chậc, vẻ mặt này hơi kinh đấy!" Khúc Nhiễm trở về, cẩn thận nhớ lại vẻ mặt của Lục Ngạn, trong lòng cười thầm, cũng biết rõ mưu kế của mình đã tiến hành thuận lợi rồi.
Phá hư quan hệ thống gia giữa nhà họ Lục và nhà họ Tô, ngay trong tầm tay.
cùng lúc đó, Lục Ngạn cũng nhìn thấy một bóng dáng màu đen mơ hồ là Khúc Nhiễm đang ẩn nấp ở nơi hẻo lánh, trong lòng hơi kỳ quái, nhưng cơn tức giận đã hoàn toàn thay thế các cảm xúc khác, anh ta không để ý tới cô gái này mà nhanh chóng rời khỏi đây.
Lục Ngạn rời đi được một lúc thì tiếng khóc Tô Duyệt Nhiên dần dần nhỏ lại, chỉ còn lại tiếng khóc yếu ớt.
Sau khi bộc lộ cảm xúc xong, cô ta nhớ Mặc Dịch Minh nên giọng nức nở gọi điện cho Mặc Dịch Minh.
Âm nhạc vang lên mấy lần nhưng không ai nghe máy, Tô Duyệt Nhiên chỉ có thể từ bỏ, tức giận dậm chân.
"Rốt cuộc cô là ai!" Tô Duyệt Nhiên không thích người khác đùa ác nên lập tức nóng nảy.
"Tôi đau quá, dao đâm vào người tôi, tất cả đều là máu..." Cô cười quỷ dị một tiếng, đôi mắt nheo lại, hoàn toàn là dáng vẻ đẫm máu.
"Mày... Tô Tuyết!" Giọng nói của Tô Duyệt Nhiên trở nên hoảng sợ, không dám tin nhìn điện thoại, toàn thân run rẩy.
"Tô Duyệt Nhiên, người chị tốt của em, em rất nhớ chị đấy."
Tiếng cười trầm thấp vờn quanh bên tai Tô Duyệt Nhiên, thần trí của cô ta gần như đã bị tước đoạt.
Những năm đó Tô Tuyết trải qua như thế nào, bây giờ, toàn bộ những cảnh tượng kia xuất hiện quấn lấy Tô Duyệt Nhiên không buông.