Không được, đúng là chỉ cần nghĩ đến chuyện này thôi là cánh mũi lại đau xót, nước mắt chợt rơi!
“Cha ơi, Mặc Dịch Minh, anh ấy, anh ấy muốn từ hôn!”
Vừa mới nói những lời này thì trái tim lại chua xót, Cố Vi Vi đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt, không biết là lớp trang điểm trên mặt mình đã phai đi chưa nữa.
“Mẹ ơi, có phải con tồi tệ lắm không, có thế nào thì Mặc Dịch Minh anh ấy cũng không muốn chấp mối hôn sự này? Chẳng lẽ con không xinh đẹp bằng một cô gái đến từ thôn quê hay sao!” Cố Vi Vi oán hận cắn răng nói, cơn đau khi móng tay xẹt qua bàn tay khiến cô ta hơi hồi tỉnh lại.
“Vi Vi, con nói gì vậy? Gì mà đến từ thôn quê chứ?” Bà Cố kéo cổ tay của Cố Vi Vi, nhẹ nhàng tách các ngón tay ra, đau lòng mà vuốt ve đầu của con gái mình: “Nói với mẹ đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của cha mẹ mình, cảm xúc của Cố Vi Vi bình tĩnh hơn nhiều, nói hết tất cả mọi chuyện cho cha mẹ nghe, nhân tiện còn thêm mắm dặm muốn, nói xấu Khúc Nhiễm một trận.
Nghe xong lời kể của Cố Vi Vi, sắc mặt của hai người đã không thể dùng từ tối tăm để hình dung được nữa, quả thật như bị khí đen bao lấy, cứ như là đang nhập ma vậy!
“Sao Mặc Dịch Minh lại dám làm như thế chứ!” Bà Cố đứng lên, cái khăn trong tay bị bà ta xé nát vứt trên mặt đất.
“Cậu ta nghĩ nhà họ Mặc của cậu ta là cái gì? Cậu ta dựa vào cái gì mà từ hôn chứ! Hôn ước này là cho người lớn quyết định, cậu ta muốn hủy là hủy được sao? Cậu ta coi nhà họ Cố chúng ta là cái gì? Hay cậu ta không thèm thèm để nhà họ Cố vào mắt!” Cố Hải Trung tức giận tới mức không ngừng dậm chân, liên tục đi qua đi lại, vẻ mặt buồn bực.
“Cha, cha phải phân xử giùm cho Vi Vi! Khúc Nhiễm kia, tuyệt đối không thể để cho cô ta đạt được mục đích! Cha phải giúp con giữ Mặc Dịch Minh lại!”
“Yên tâm! Cha sẽ đi tìm ông cụ Mặc! Cha tin rằng ông là một người lý trí!”
Không hề nhiều lời, Cố Hải Trung gọi điện thoại cho ông cụ Mặc trước, nói bản thân muốn tới cửa thăm hỏi, sau đó lái xe đi đến thành phố C, ông ta cần phải giải quyết việc này thật sớm!
Quan hệ thông gia của nhà họ Mặc và nhà họ Cố tuyệt đối không được có sai sót gì!
Lúc ông cụ Mặc nhận được cuộc gọi của Cố Hải Trung thì không hiểu sao lại cảm thấy không dễ chịu trong lòng, nhưng bởi vì quan hệ của hai nhà từ xưa tới nay vẫn coi như là tốt, lại còn qua lại mấy đời nên vẫn kìm cảm giác không thoải mái này lại.
Từ thành phố A đến thành phố C cũng không quá xa, nếu tự đi thì cũng chỉ mất hai ba giờ mà thôi.
Thật trùng hợp, khi Cố Hải Trung tới thì ông cụ Mặc mới ngủ trưa xong, sắc mặt cũng coi như không tồi.
“Chú Mặc, đã lâu không gặp!” Nhìn thấy ông cụ Mặc, thật ra trong lòng của Cố Hải Trung vẫn có chút kính nể. Dù sao lúc trước ông có thể xông pha ra thế giới, còn có thể một mình dạy dỗ, nuôi dưỡng cháu trai lớn lên khi mất đi cả đứa con trai và người con dâu.
Hơn nữa Cố Hải Trung cũng đã từng được ông cụ Mặc dạy dỗ, nên mỗi khi gặp được ông cụ Mặc thì cơn oán giận trong lòng lập tức tiêu tán đi nhiều, lòng cũng bình tĩnh trở lại.
“Hải Trung gấp gáp tới đây là vì chuyện gì?”
Không có việc gì thì không đến tòa Tam Bảo, hai người nhiều năm không gặp, đột nhiên tới chào hỏi, hơn nữa qua giọng điệu vừa rồi, ông cụ Mặc thật sự không vui mấy.
Cố Hải Trung chần chờ thật lâu: “Chú Mặc, hai chú cháu mình biết nhau lâu như vậy rồi, lại còn có giao tình mấy đời, chú thấy nhà họ Cố cháu thế nào?”
Ông cụ Mặc nghiêm túc liếc mắt quan sát Cố Hải Trung: “Từ trước tới nay tôi luôn thấy cậu là một người ưu tú, làm việc ổn thỏa, tính tình cũng coi như là không tệ, nhưng mà cái tính nết này, có thể coi là khó nói trước được!”
Cố Hải Trung hơi lúng túng, ông ta ngồi đối mặt cách ông cụ Mặc một thước nhưng vẫn có hơi ngượng ngùng, nhưng có một số việc chỉ ông ta mới có thể làm được.
“Thật ra cháu muốn hỏi là chú Mặc nghĩ gì về Vi Vi nhà cháu?”
“Vi Vi có tài, dáng dấp cũng xinh đẹp, thật giống với bà Cố!” Ông cụ Mặc cười ha ha nhìn thoáng Cố Hải Trung, sốt ruột hỏi ông con gái mình như thế nào, sợ là có ý gì đó khác rồi!
Nhờ có câu khích lệ của ông cụ Mặc nên Cố Hải Trung cũng vui vẻ đứng dậy. Đây cũng quá khách sáo rồi nhỉ?
Ông ta nghiêm mặt hỏi: “Chú Mặc, thật không dám giấu diếm. Chú còn nhớ rằng trước kia lúc anh nhà và chị dâu vẫn còn thì đã hứa hôn cho Dịch Minh không?”
“À?” Ông cụ Mặc nheo mắt lại, chẳng trách lại đường đột nhắc tới Cố Vi Vi như vậy, thì ra là muốn nhân cơ hội nhắc tới hôn sự của hai nhà!
Chỉ là dù hai đứa có lớn lên cùng nhau nhưng ông cụ Mặc rất rõ rằng cháu đích tôn của mình không thích Cố Vi Vi. Người trong lòng anh vẫn luôn là Khúc Nhiễm, sao có thể kết hôn cùng một người con gái khác cho được?
Xem ra là Cố Vi Vi đã có va chạm gì đó với Dịch Minh, Cố Hải Trung bất đắc dĩ mà tìm tới mình, muốn cho Dịch Minh vào khuôn khổ mà cưới Cố Vi Vi.
Nhưng từ xưa đến nay ông cụ Mặc chưa từng để Mặc Dịch Minh phải thiệt thòi, nên những chuyện lớn nhỏ trong nhà đều cho Dịch Minh làm chủ, còn bản thân ông cứ giả ngây giả ngô nhìn anh từ từ lớn lên.
“Vậy thì ý của Hải Trung là?” Ông cụ Mặc làm bộ không hiểu ý của Cố Hải Trung, cười nhìn ông ta.
Trong lòng của Cố Hải Trung lạnh dần, đã nhắc tới hôn ước, cũng nhắc tới cả Cố Vi Vi rồi, sao ông có thể không hiểu cho được chứ? Hay là ông cụ Mặc cũng không muốn mối hôn sự này?
Chuyện này sao mà được?
“Vi Vi nhà cháu và Dịch Minh là ông trời tác hợp cho! Lúc trước anh nhà và chị dâu cũng nói như vậy, cháu cũng coi như là nhìn Dịch Minh lớn lên, cháu vẫn luôn đối xử với Dịch Minh như con ruột của mình!”
Lời của Cố Hải Trung không thể nghi ngờ là muốn nói rằng nếu hai nhà không làm mối hôn sự này vậy thì chính là làm trái với tâm nguyện của vợ chồng họ Mặc, cũng làm cho họ thất vọng.
Từ xưa tới nay ông cụ Mặc luôn đặt cháu trai lên hàng đầu, ông muốn thấy cháu trai có thể khỏe mạnh, dư dả, bình an lập gia đình sau đó bình thản mà sống.
Ông chỉ muốn Dịch Minh sống tốt một chút, có người mình thích, sống cuộc sống mà mình thích.
Nếu bây giờ phải cướp đoạt tất cả những vui vẻ của Dịch Minh, vậy thì ông nội như ông cũng thật thất bại rồi!
“Nếu ý của Hải Trung cậu là muốn cho hai đứa cưới nhau, vậy thì xin thứ lỗi, tôi không có quyền gì để mà can thiệp vào lựa chọn của Dịch Minh. Nó yêu ai, ý kiến của nó tôi cũng không phản bác.”
“Vậy ý của chú là không quan tâm đến quyết định của Dịch Minh sao? Cho dù là đi ngược với ý nguyện của hai nhà?” Cố Hải Nam lạnh giọng, ông ta không ngờ ông cụ Mặc lại không nể mặt mình như vậy, chẳng lẽ nhà họ Cố cũng không khiến ông cụ Mặc đặt vào mắt hay sao?
“Cái này thì tôi không dám, tôi chỉ muốn để tự Dịch Minh đưa ra lựa chọn của mình, dù sao đây cũng là tương lai của nó, tôi nghĩ, nếu tôi nhúng tay can thiệp vào cuộc sống của nó thì nó sẽ cảm thấy không hạnh phúc.”
Khuôn mặt tươi cười cho có của ông cụ Mặc khiến Cố Hải Trung khó chịu. Có nhà giàu nào mà không có hôn nhân thương nghiệp đâu chứ? Sao cứ mặc định là Mặc Dịch Minh đang chịu tủi thân vậy?
Cố Vi Vi vừa có sắc lại vừa có tài, nhiều người còn đang xếp hàng chờ theo đuổi. Sao Mặc Dịch Minh có thể coi như là rác rưởi vậy được?
“Chú Mặc, chú thật sự không muốn cho hai đứa mau chóng cưới nhau sao?”
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện tình cảm của Dịch Minh, tôi chỉ mong nó bình an vui vẻ là được.” Ông cụ Mặc nhìn thẳng vào Cố Hải Trung. Ông sẽ không lấy hạnh phúc nửa đời sau của Mặc Dịch Minh ra làm lợi ích để trao đổi!