Hôn ước từ nhỏ của hai người là do người lớn đề ra, đổi ý thì khác gì không tôn trọng người lớn cơ chứ? Cố Vi Vi không muốn làm chuyện như vậy! Càng không thể làm ra chuyện như vậy được!
Tuy rằng bản thân cô ta cũng không thích Mặc Dịch Minh cho lắm, nhưng có loại tình cảm nào mà không cần phải vun đắp đâu chứ? Chẳng lẽ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên là có thể trực tiếp đi vào lễ đường kết hôn được hay sao?
Cố Vi Vi cô đây vẫn còn thời gian. Chỉ cần Mặc Dịch Minh không phản bội cô ta, cô ta sẵn sàng dành cả đời để đi bồi dưỡng cảm tình. Suy cho cùng thì Mặc Dịch Minh cũng là một người đàn ông đẹp trai quyến rũ, lại có năng lực, tốt hơn những người đàn ông vô dụng chẳng có tích sự gì nhiều.
Dù gì thì Cố Vi Vi cũng không có kỳ vọng gì nhiều vào những thứ như tình yêu này nọ, bởi vì chúng hoàn toàn khác với những nhận thức mà được thấm nhuần từ khi còn nhỏ.
Người nhà đã dạy cô ta, đừng nên trao đi tình cảm sâu nặng, tốt nhất là gặp dịp thì chơi, dù thì sống với ai mà không phải là sống đâu? Hoặc là đừng sống, hoặc là chọn người tốt nhất mà sống cùng nhau.
Hơn nữa, đây là một cuộc hôn nhân thương nghiệp, có yêu nhau hay không thì cũng có liên quan gì đâu chứ? Miễn là hai người ở bên nhau là được rồi! Lợi dụng nhau mà sống thôi.
Bởi vì suy nghĩ của cô ta như vậy, cho nên cô ta rất khó chịu khi nhìn thấy Mặc Dịch Minh và Khúc Nhiễm nối dây tơ hồng, thế là nổi cơn điên lên cầm dao chém cho đứt hết!
Đồ cô ta không chiếm được, chuyện cô ta không làm được, cô ta cũng không muốn để cho người khác có được! Huống chi, Mặc Dịch Minh còn là vị hôn phu của cô ta mà!
Mặc dù Mặc Dịch Minh đã cảnh cáo Cố Vi Vi tránh xa anh ra một chút, nhưng dường như Cố Vi Vi đã ném hết ra sau đầu, một lòng một dạ muốn tiếp cận Mặc Dịch Minh.
Không những thế mà còn nhắc đi nhắc lại chuyện hôn ước của hai người, nói về tương lai của hai người.
Trong khi Mặc Dịch Minh đang mệt mỏi với Cố Vi Vi, cũng hoàn toàn xác nhận là Khúc Nhiễm đang trốn tránh anh, phớt lờ anh. Cho dù là có gặp mặt nhau, cô cũng sẽ không nói tiếng nào mà lập tức vội vàng rời đi.
Càng suy nghĩ, Mặc Dịch Minh càng cảm thấy hẳn là Cố Vi Vi đã nói gì đó với Khúc Nhiễm, nhất là chuyện hôn ước, cho nên, anh và Cố Vi Vi đã cãi nhau một trận lớn.
“Cô đã nói gì với Khúc Nhiễm hả?” Đôi mắt Mặc Dịch Minh đỏ bừng: “Là cô đúng không?”
Tay đang bưng tách trà của Cố Vi Vi hơi dừng lại một chút, tay còn lại túm chặt lấy váy, toàn thân cứng ngắc: “Anh đang nói gì vậy? Dịch Minh, em không hiểu gì hết!"
“Tôi đã nói với cô rồi, hôn ước này tôi không đồng ý! Chuyện này là do người lớn đề ra, tôi chưa từng thừa nhận!”
Cố Vi Vi ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt méo mó vì tức giận của Mặc Dịch Minh, cơn tức giận cũng vọt lên: “Mặc Dịch Minh! Tôi biết trong lòng anh không có tôi! Nhưng anh không thể không thừa nhận hôn ước này! Như vậy là anh không để cha mẹ mình vào trong lòng! Cũng là coi thường cha mẹ của tôi!"
Hôn ước này cũng đâu phải ý muốn của cô ta đâu! Nếu bọn họ đã biết nhau, tại sao Mặc Dịch Minh lại không chịu thừa nhận cơ chứ?
“Tôi kém Khúc Nhiễm ở chỗ nào chứ? Xét về thân phận, địa vị, năng lực, tôi có chỗ nào thua kém cô ta đâu! Cô ta cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì rồi? Sao anh lại thích cô ta đến như vậy? Có thể vì cô ta mà quên luôn cả mối thù với nhà họ Tô!”
Lúc này Cố Vi Vi cũng không kiêng kị cái gì nữa, miệng nhanh hơn não, cái gì cũng nói hết ra ngoài.
Không phải cô ta không biết những chuyện này là không thể nói ra, nhưng mà là trong lòng cô ta thật sự rất buồn bực!
Từ bé cô ta đã mạnh hơn người khác, thân phận cũng cao quý hơn, thứ cô ta muốn đều là thứ tốt nhất, thứ cô ta nhận được cũng là thứ tốt nhất. Cái mà cô ta muốn, thì nhất định phải là của cô ta!
Dựa vào đâu mà cô ta phải tặng người đàn ông này cho Khúc Nhiễm cơ chứ? Dựa vào cái gì?
“Chỉ bằng cô ta là một cô gái nhà quê ư? Cô ta tốt ở chỗ nào? Cô ta cũng xứng sao?”
Cố Vi Vi nhìn chằm chằm Mặc Dịch Minh, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đánh bại người đàn ông này, đè anh dưới đất!
“Tôi không cho phép cô nói Khúc Nhiễm như vậy!” Mặc Dịch Minh không bị Cố Vi Vi chọc giận, mà từ từ bình tĩnh lại.
Ngay khi Cố Vi Vi cho rằng anh đã hồi tâm chuyển ý, nhưng lại không ngờ anh càng ngày càng bình tĩnh, nhìn cô ta mà nói ra lời tuyệt tình nhất.
“Chúng ta giải trừ hôn ước đi.”
“Anh đùa tôi à?” Cố Vi Vi hơi không dám tin mà đứng lên nhìn thẳng vào Mặc Dịch Minh, nước mắt không kìm được chảy xuống: “Tại sao chứ? Vì Khúc Nhiễm sao? Cô ta có khả năng giúp anh báo thù không? Cô ta có biết anh ở giai đoạn này cần nhất là gì hay không? Cô ta, cô ta hiểu anh được như em sao?"
“Tôi không có đùa giỡn với cô.” Mặc Dịch Minh đứng lên: “Tôi không cần cô ấy báo thù cho tôi, cũng không cần cô ấy bày mưu tính kết giúp tôi. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là cô ấy mà thôi.”
“Mặc Dịch Minh, anh có phải là bị thứ yêu tinh Khúc Nhiễm làm cho đầu óc mụ mị rồi hay không?” Cố Vi Vi bước tới, bắt lấy vai Mặc Dịch Minh, nhìn vào mắt anh: “Anh có còn là Mặc Dịch Minh mà em biết nữa không vậy? Mặc Dịch Minh lạnh lùng tàn nhẫn đi đâu rồi?"
“Cố Vi Vi!” Mặc Dịch Minh gầm nhẹ ném cô ta ra: “Tôi xem cô như một người bạn, cho nên mới ở đây để nói chuyện rõ ràng với cô! Cô không thích tôi, tôi cũng không thích cô! Vậy thì tại sao chúng ta không thể để nhau được tự do chứ? Cô đi tìm người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn của cô, tôi đi tìm người phụ nữ yêu mến của tôi. Chuyện này thì có gì sai đâu chứ?"
“Mặc Dịch Minh… Chỉ bằng cô ta, Khúc Nhiễm, mà cũng xứng sao?”
Lảo đảo lùi lại phía sau, Cố Vi Vi mỉm cười nhưng hai hàng nước mắt tuôn rơi, trong ánh mắt đầy quyết tâm, cô ta xoay người biến mất trước mặt Mặc Dịch Minh.
Mỉm cười lạnh lùng, cô ta giấu hết tất cả lời nói vào trong lòng: “Mặc Dịch Minh, tôi sẽ không làm theo ý anh! Anh yên tâm, anh sẽ không bao giờ có được Khúc Nhiễm đâu!"
Cố Vi Vi sẽ không bao giờ cho phép Mặc Dịch Minh từ hôn!
Nếu như cô ta bị từ hôn, vậy mặt mũi của cô ta, mặt mũi của nhà họ Cố phải vứt ở đâu bây giờ?
Nhưng mà Mặc Dịch Minh đã quyết định, cô ta không thể làm cho trái tim anh rung động được. Hơn nữa cô ta cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, nếu cô ta lại quấn lấy Mặc Dịch Minh, đoán chừng lần sau gặp lại anh cũng sẽ không có sắc mặt tốt được, có khi còn trực tiếp bị đuổi ra khỏi cửa.
“Phải làm sao đây… Phải làm sao bây giờ?” Cố Vi Vi lo lắng đi qua đi lại, cô ta không muốn ly hôn, tuyệt đối không được!
“Có rồi!”
Nếu Mặc Dịch Minh không nghe lời cô ta, vậy để cho anh đối đầu với phe người lớn đi, chịu chút áp lực!
Để anh biết rằng cô ta, Cố Vi Vi, không phải là một người dễ chọc như vậy!
Cũng không phải là người mà anh nói muốn bỏ là có thể bỏ được!
Nghĩ như vậy, Cố Vi Vi lên xe, chạy nhanh về nhà.
“Cha, mẹ! Hai người phải làm chủ cho con!” Cố Vi Vi đã dồn nén cảm xúc trong suốt cả quãng đường. Ngay khi nhìn thấy cha mẹ, cảm xúc lại càng dâng trào hơn nữa, thật sự quá là ấm ức, cho nên lập tức nước mắt tràn mi.
Bà Cố chưa bao giờ thấy cô ta khóc đến mức này, từ trước đến nay cô ta vẫn luôn được yêu thương và quý mến, làm gì có khi nào phải chịu thiệt hoặc là bị bắt nạt đâu?
“Vi Vi, nói cho mẹ biết đi, đã xảy ra chuyện gì rồi? Mẹ sẽ làm chủ cho con! Có người bắt nạt con sao?”
Cố Vi Vi ôm chặt lấy người mình, khóc không thành tiếng, bà Cố cực kỳ đau khổ: “Cố Hải Trung! Tốt xấu gì anh cũng nói vài câu đi chứ? Con gái chúng ta đã bị người khác ăn hiếp đến nông nỗi này rồi, chuyện này là sao cơ chứ!"
"Trước tiên bà đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của con gái nữa! Vi Vi, con hãy bình tĩnh lại đã, nói cho cha nghe, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Cố Hải Trung coi như còn có chút lý trí, cẩn thận hỏi han Cố Vi Vi.
“Cha!” Nước mắt Cố Vi Vi vừa nghẹn vào giờ lại trào ra, vẻ mặt ấm ức.