Sau khi chuyện đó xảy ra, Mặc Dịch Minh hạ lệnh điều tra rõ ngọn ngành mọi chuyện, nhổ tận gốc những kẻ đứng sau, diệt trừ tai họa về sau!
Tô Duyệt Nhiên biết mọi chuyện đã bại lộ, dọn dẹp hành lý chạy ra nước ngoài, để lại cục diện rối rắm này cho cậu cả nhà họ Lâm.
“Con đàn bà chết tiệt! Điều tra cho tôi! Bắt được cô ta thì nhất định phải cho cô ta biết ta!” Cậu cả nhà họ Lâm biết được tin Tô Duyệt Nhiên chạy trốn, lửa giận lập tức bùng lên, quét hết tài liệu trên bàn xuống đất.
Từng tờ giấy rơi lả tả xuống đất, nhưng không ai dám bước lên trước dọn dẹp, bởi vì xưa nay tính tình của cậu cả nhà họ Lâm rất không tốt.
Đám người sợ hãi cúi thấp đầu đứng ở một bên, trao đổi ánh mắt cả buổi nhưng vẫn không nghĩ ra được cách nào.
“Còn đứng ở đó làm gì? Tôi nuôi đám các người để các người đứng đây ăn hại à? Còn không mau đi làm việc đi!”
Tô Duyệt Nhiên chạy trốn ra nước ngoài, dùng thân phận mới để sinh sống, cô ta cho là làm như thế thì Mặc Dịch Minh sẽ không thể tìm ra mình.
Nhưng mà, điều cô ra không đoán được chính là khi Mặc Dịch Minh nhận được tin tức thì nhíu mày cười.
“Nếu như cô ta đã muốn ra nước ngoài kiếm tiền, như vậy chúng ta thành toàn cho cô ta là được.” Mặc Dịch Minh vuốt ve cái đầu nhỏ của người nào đó đang ngủ say, sự dịu dàng trong mắt như có thể lan tỏa ra ngoài.
Nhìn cô gái vuốt miệng của mình, anh hạ thấp giọng nói, sợ quấy rầy giấc ngủ của cô.
Đương nhiên thư ký nam kia biết, sự dịu dàng này tuyệt đối không thể nào là cho Tô Duyệt Nhiên, vậy thì chỉ có Khúc Nhiễm ở bên cạnh Mặc Dịch Minh mà thôi, khi cô ở bên cạnh, anh mới có những cảm xúc và sức sống như một con người bình thường.
“Dạ!” Nam thư ký nhìn mũi chân của mình cả buổi trời, nhẹ giọng nói rồi rời khỏi phòng bệnh.
Mặc Dịch Minh lấy lý do bị thường, ngày nào cũng dính lấy Khúc Nhiễm, muốn cô giúp anh rửa mặt, rửa hoa quả, ngay cả xem TV cũng bắt Khúc Nhiễm ở bên cạnh mình.
Mặc dù đều là những bộ phim thần tượng, nhưng mà Mặc Dịch Minh lại xem rất say mê, Khúc Nhiễm nghi ngờ đầu của người đàn ông này đã bị hỏng sau khi bị thương mất rồi.
Chơi thì chơi, thật ra Mặc Dịch Minh như thế này càng khiến cho người ta yêu thích.
Khúc Nhiễm gần như nghe lời Mặc Dịch Minh về tất cả mọi chuyện, anh muốn làm gì thì cô sẽ làm cái đó, không hề oán giận một lời nào, có lẽ là cảm thấy cô nợ anh một cái mạng, luôn cảm giác mình mắc nợ anh rất nhiều.
Mặc dù quan hệ của hai người trông thân thiết hơn rất nhiều, nhưng mà Mặc Dịch Minh luôn cảm thấy mọi chuyện đang đi theo hướng mà anh không thể nắm bắt được.
Cử chỉ thân thiết, nhưng trái tim lại cách xa vạn dặm.
“Khúc Nhiễm, em tới đây một chút.” Mặc Dịch Minh nhìn dáng vẻ bận rộn của Khúc Nhiễm, trong lòng có chút không thích.
“Sao thế?” Khúc Nhiễm bỏ cây chổi qua một bên, ngoan ngoãn ngồi đối diện Mặc Dịch Minh.
Mặc Dịch Minh từ từ đứng lên, xoay người ôm Khúc Nhiễm vào ngực, hai mắt nhìn chằm chằm cô, thấp giọng lẩm bẩm tên của cô.
Ánh mắt của Khúc Nhiễm tránh né anh, mỗi khi nhìn thấy ánh mắt nóng rực của anh thì cô sẽ bắt đầu thở gấp.
“Khúc Nhiễm, em đừng luôn cảm thấy em nợ tôi, tôi làm những chuyện này đều là do tôi cam tâm tình nguyện, em không cần phải vì một cái ơn cứu mạng mà cảm thấy phải làm gì đó cho tôi.”
“Tôi…” Khúc Nhiễm khẽ giật mình, vội vàng né tránh cặp mắt kia, trong lòng có chút bối rối.
“Trong mắt em, tôi đã cứu được em, nhưng mà trong mắt tôi, tôi đang cứu tôi.” Mặc Dịch Minh nhẹ nhàng đem đầu dựa vào Khúc Nhiễm đầu, mặt mày ôn nhu.
“Em đã cứu rỗi tôi, cứu rỗi cuộc sống của tôi, cho tôi biết cuộc sống không chỉ có công việc và cô đơn, cho tôi biết trong đêm tối vẫn còn có hi vọng, cuộc sống sẽ có vô số hi vọng.”
“Tôi muốn em thật lòng, thật lòng ở bên cạnh bầu bạn với tôi, mà không phải do mắc nợ, em có hiểu không? Thay vì buộc chặt em ở bên cạnh, tôi muốn nhìn thấy em tự do vui vẻ hơn.” Mặc Dịch Minh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Khúc Nhiễm, vẻ mặt cưng chiều.
Khúc Nhiễm nghe Mặc Dịch Minh nói vậy, trong lòng có một cảm xúc nào đó tuôn lên hốc mắt, khiến trước mắt cô ướt nhòa.
“Em đừng khóc.” Mặc Dịch Minh vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt của Khúc Nhiễm, cẩn thận sửa lại mấy sợi tóc trên mặt cô.
Đối mặt với lời tỏ tình của Mặc Dịch Minh, trong lòng Khúc Nhiễm vô cùng cảm động, cô không thể không thừa nhận, trên người người đàn ông này luôn tỏa ra sức quyến rũ chết người.
Cho dù là khi đang đánh đàn ghita, hay là khi làm việc nghĩa không chùn bước, thu hút sự chú ý của đám cướp, hay là lẳng lặng nhìn cô lúc này, hai mắt lóe lên ánh sáng nhu hòa, đều khiến cho mặt hồ tĩnh lặng trong lòng dần gợn sóng.
Lúc đó anh quay người rời đi, sau đó nghe thấy anh mất tích, lòng của cô thật sự rất đau, là do quan tâm.
Xác nhận lại cảm giác trong lòng mình, Khúc Nhiễm nhìn vào hai mắt của Mặc Dịch Minh, cười xán lạn.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, Mặc Dịch Minh biết, anh đã mọc rễ trong lòng cô rồi.
Mặc Dịch Minh không mong quan hệ của hai người có thể phát triển nhanh đến mức nào, dù sao Khúc Nhiễm vẫn còn nhỏ, anh chỉ muốn có nhiều thời gian hơn để bầu bạn với cô.
“Khúc Nhiễm, em nhất định phải sống thật tốt đấy.” Mặc Dịch Minh nhếch miệng cười một tiếng, ôm cô vào trong ngực.
Như thế này cũng đã đủ rồi.
Vết thương của Mặc Dịch Minh lành rất nhanh, cộng thêm Tô Duyệt Nhiên đã chạy trốn ra nước ngoài, hai người yên tâm về căn nhà ở thành phố A.
Lần trước Mặc Dịch Minh bày tỏ tiếng lòng, lại bởi vì hai người vốn ở chung dưới một mái nhà, cho nên bầu không khí trong nhà có một chút thay đổi.
Gần đây Mặc Dịch Minh vẫn luôn cố gắng làm việc, mặc dù Khúc Nhiễm có chức vị trợ lý, nhưng mà ở phòng làm việc của Mặc Dịch Minh, cô vẫn là một người rảnh rỗi như thường.
Mặc Dịch Minh phấn đấu trong một đống tài liệu, khi thì nhíu mày, khi thì cười lạnh, nhìn vẻ mặt của anh liên tục thay đổi, Khúc Nhiễm nhịn không được đi lên phía trước, ngồi ở bên cạnh, cùng anh xem tài liệu.
Mặc Dịch Minh biết Khúc Nhiễm rất giỏi trong những chuyện này nên cũng không cản lại, nhưng vẫn bảo cô chú ý nghỉ ngơi, đừng có cậy mạnh.
“Tôi cũng đâu có yếu ớt như thế đâu?” Khúc Nhiễm chóng cằm, cười, người đàn ông này xem cô như con nít à?
“Em không yếu ớt, anh yếu ớt.” Mặc Dịch Minh nhíu mày cười nói: “Nếu như em mệt mỏi hay xảy ra chuyện gì thì điều đầu tiên anh làm chính là trừng phạt mình! Tại sao lại có thể để một cô tiên nữ nhỏ đáng yêu xinh đẹp này nhiễm quá nhiều chuyện phức tạp được chứ? Em ấy à, phải vui vui vẻ vẻ, ngày nào cũng ăn nhiều thêm một chút là anh vui rồi.”
“Ha ha!” Khúc Nhiễm che miệng cười trộm: “Không ngờ rằng miệng của tổng giám đốc Mặc lại ngọt như vậy? Thú vị thật đấy! Thật muốn kéo anh ra ngoài, nói cho bọn họ biết mắt của bọn họ mù đến mức nào!”
“Đừng mà, đâu phải đối với ai anh cũng ngọt như vậy đâu? Nếu như không đối xử đặc biệt thì sao mà so sánh được? Như thế này mới có thể khiến em cảm thấy em đặc biệt trong lòng anh.” Mặc Dịch Minh vươn tay nâng cằm của Khúc Nhiễm lên, nụ cười không đứng đắn của anh khiến cho hai tai của Khúc Nhiễm đỏ hết cả lên.
“Xí!” Khúc Nhiễm lấy tay của Mặc Dịch Minh ra, điệu đà nói: “Anh thật biết nói chuyện đấy!”
Khúc Nhiễm đỏ mặt, đứng dậy định rời khỏi văn phòng: “Tôi đi mua một ít đồ ăn vặt đây.”
“Đợi chút đã! Anh cùng đi em!” Mặc Dịch Minh nhanh chóng đứng lên, sóng vai bên Khúc Nhiễm đi ra ngoài.
“Tôi đi một mình cũng được mà! Cũng đâu phải chưa từng có ai đi mua đâu.”
“Từ giờ trở đi em sẽ rất cần anh.”