“Đi thôi!” Mặc Dịch Minh mở cửa xe ra, kéo Khúc Nhiễm nhanh chóng chạy đến chỗ rừng cây.
Tên tài xế taxi chỉ là tạm thời ngất đi, hai người vẫn phải tìm một chỗ núp an toàn, mới có thể đảm bảo sự an toàn của mình trước khi cảnh sát đến.
Chắc hẳn rất nhanh người bên kia cũng sẽ nhận được tin tức, hai người càng phải trốn thật kỹ.
Mặc dù trái tim đã nhảy lên như sắp thoát khỏi lồng ngực của mình, nhưng mà Khúc Nhiễm cố gắng đè sự sợ hãi của mình xuống, từng bước một, kiên cường đi về phía trước.
“Tổng giám đốc Mặc, tay của anh…” Khúc Nhiễm che miệng, giấu tất cả sợ hãi vào trong lòng, nhưng lại khó che giấu được ánh mắt của mình.
Cô rất là nhạy cảm với máu, đặc biệt là…
Đặc biệt là các vết thương do bị dao chém, khiến cô nghĩ đến máu tươi bắn tung tóe sau khi bị rút dao ra khỏi người.
“Đừng sợ, tôi không sao cả.” Mặc Dịch Minh cố gắng giấu cánh tay đi, không cho Khúc Nhiễm ngửi được mùi máu tanh tưởi này: “Đừng sợ, không sao hết.”
Rõ ràng là Mặc Dịch Minh bị thương, nhưng mà anh lại dùng cánh tay không bị thương để mà an ủi Khúc Nhiễm.
Khúc Nhiễm cười khổ, nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực của anh, cứ như phải thế này cô mới có thể có cảm giác an toàn.
Mặc Dịch Minh dịu dàng nhìn cô, nhẹ giọng hát ru.
Tình cảnh lúc này của hai người, giống như hai người yêu nhau hỗ trợ nhau, dựa vào nhau khi lâm vào đường cùng, an ủi linh hồn nhau, xua tan đi sự sợ hãi cua đối phương.
“Mau lên! Chắc chắn bọn họ đang trốn ở gần đây thôi!”
Có không ít người tới, bọn chúng cũng không che giấu tiếng bước chân của mình, không thèm đè thấp giọng nói của mình.
Cứ như là đã nắm chắc thắng lợi trong tay, những người kia dùng những âm thanh này để gia tăng sự sợ hãi trong lòng hai người.
Tiếng động càng lúc càng tới gần hai người, chắc hẳn không bao lâu nữa, hai người sẽ bị tìm ra, có lẽ bọn họ sẽ không đợi được đến lúc cảnh sát đến.
Nhưng mà Mặc Dịch Minh lại rất bình tĩnh, anh nhìn Khúc Nhiễm cười một tiếng, dáng vẻ dịu dàng khiến Khúc Nhiễm sinh lòng cảnh giác nhìn bốn phía.
“Anh… anh muốn làm gì?”
Mặc Dịch Minh chậm rãi đứng người lên, nhìn về phía Khúc Nhiễm, ánh mắt ẩn chứa sự lưu luyến: “Chạy, chạy đến chỗ cái xe vừa rồi, xe vẫn còn xài được.”
Khúc Nhiễm hoảng sợ nhìn Mặc Dịch Minh, ngay lúc này, trái tim của cô thắt lại, vô cùng đau đớn: “Anh có ý gì? Anh muốn bỏ rơi tôi ư?”
Mặc Dịch Minh muốn dẫn dụ tất cả mọi người, cho dù vẫn còn mấy người đi theo Khúc Nhiễm, nhưng mà với thân thủ của cô, muốn trốn thoát thì chắc chắn không thành vấn đề.
“Tôi sẽ không rời đi một mình!” Khúc Nhiễm thấp giọng rống đến, hai tay nắm chặt, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
“Đừng khóc, Khúc Nhiễm. Em yên tâm, tôi chắc chắn sẽ tụ hợp với em, em phải tin tưởng tôi.” Mặc Dịch Minh thả lỏng giọng điệu nói: “Chẳng qua chỉ là bọn cướp mà thôi, em yên tâm đi, bọn họ không đụng đến tôi được.”
“Mặc Dịch Minh, có phải anh bị ấm đầu rồi không?”
Rõ ràng là chuyện như vậy nguy hiểm, rõ ràng nếu như anh làm như vậy thì không thể nào còn sống trở ra, biết rõ tôi sẽ rất lo lắng, còn giả vờ như đang rất thả lỏng, đã đến mức này rồi mà anh vẫn còn nghĩ cho tôi… có phải anh bị ngốc hay không?
“Tôi thừa nhận đầu óc của tôi có vấn đề, em đứng trước mặt tôi lâu như vậy, vậy mà bây giờ tôi mới nhìn rõ em.”
Trước mắt anh chỉ có một màu đen như mực, nhưng nhờ ánh trăng le lói, Mặc Dịch Minh nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô gái kia.
“Đừng khóc mà, tôi không thể giúp em lau nước mắt được.”
Tôi sợ sau khi lau nước mắt cho em, tôi sẽ không nỡ bỏ em, khiến cho cơ hội để một người sống cũng biến mất.
“Mặc Dịch Minh, đừng mà… đừng mạo hiểm, được không?” Khúc Nhiễm khàn giọng, bất lực nhìn Mặc Dịch Minh: “Có một mình thì tôi rất sợ hãi.”
“Ngoan nào, em nghe tôi nói, sau khi tôi rời đi thì tôi sẽ chạy teo hướng ngược lại, đến lúc đó em chỉ cần chạy về phía trước, tuyệt đối đừng quay đầu.”
Lấy bàn tay đang nắm lấy tay mình của Khúc Nhiễm ra, Mặc Dịch Minh lui về phía sau mấy bước, cũng không quay đầu lại mà chạy.
Em chắc chắn, chắc chắn phải về nhà an toàn!
Khúc Nhiễm im lặng khóc, cắn chặt cánh môi, nhìn bóng lưng đã hoàn toàn chìm vào trong bóng tối kia.
Cô rất hận, rất hận, rất hận Tô Duyệt Nhiên!
Cô muốn khiến băm Tô Duyệt Nhiên ra thành trăm mảnh! Không, băm cô ta ra thành trăm mảnh cũng không đủ!
“Bắt anh ta lại, anh ta ở chỗ đó!” Ngay khi tiếng bước chân của bọn chúng càng lúc càng tiến lại gần chỗ trốn của hai người bọn họ, Mặc Dịch Minh lách qua chạy, thành công gây ra động tĩnh thu hút sự chú ý của bọn chúng.
“Bắt bọn họ lại! Không thể để cho bọn họ chạy thoát được!” Đám người lục tục rời đi, để lại Khúc Nhiễm một vùng tăm tối mê mang.
Cô lảo đảo chạy về phía trước, hi vọng duy nhất… chính là đám cảnh sát đang nhanh chóng chạy tới kia.
Cô yên lặng cầu nguyện, cầu nguyện bọn họ mau tới đây, đưa người đàn ông kia về lại bên cạnh mình…
Ra khỏi khu rừng, bên ngoài cũng chỉ có một màu đen kịt.
Hai chân của Khúc Nhiễm mềm nhũn, suýt chút té ngã trên mặt đất, cắn răng, cô chăm chú nhìn vào nơi xa, chờ mong chỗ đó có ánh sáng của hi vong xuất hiện, cứu rỗi hai người!
Trong tuyệt vọng, trong bi thống, ánh sáng từ phương xa, mang theo hi vọng truyền đến.
“Anh ơi, các anh nhất định phải nhanh chóng cứu Mặc Dịch Minh!” Nhìn thấy hi vọng, cả người Khúc Nhiễm như mất hết sức lực, lập tức nằm xụi lơ trên mặt đất, khóc đến tan nát cõi lòng.
“Yên tâm đi, chúng tôi chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực!”
Lỗ tai của Khúc Nhiễm như ù đi, trước mắt cũng rất lờ mờ.
Cô từ từ ngồi thẳng lên, từng bước tiến vào khu rừng, dùng ánh sáng yếu ớt của đèn pin chiếu vào khu rừng tối tăm, cho dù như thế nào, cô phải tìm cho ra người đàn ông kia!
Mọi chuyện lại rất không thuận lợi, Mặc Dịch Minh vì thu hút sự chú ý của đám người, để Khúc Nhiễm có nhiều thời gian chạy thoát, nên đã liều lĩnh chạy vào sâu trong rừng.
Theo vết máu để lại trên mặt đất, Khúc Nhiễm cắn cánh môi, cảm nhận trong miệng mình tràn ngập mùi máu tanh, cố gắng chống đỡ cơ thể đi vào sâu trong rừng.
Cô không sợ giữa đường sẽ gặp phải những tên kia, chỉ sợ cuối cùng cô sẽ không được nhìn thấy Mặc Dịch Minh nữa.
Càng chạy càng xa, hai chân dần có sức lại, Khúc Nhiễm kiên định cho rằng Mặc Dịch Minh còn sống, dựa vào lòng tin này, bước chân của cô càng lúc càng nhanh.
Phía trước vô cùng ồn ào, tựa như có không ít tiếng kêu thảm thiết và tiếng tốn chạy.
Khúc Nhiễm vui mừng trong lòng, nhanh chân chạy tới, tìm bóng dáng của Mặc Dịch Minh trong đám người.
Dường như nhìn thấy ánh mắt của cô, có một cảnh sát yên lặng đi tới: “Cô gái, tạm thời chúng tôi còn chưa tìm ra bạn của cô…”
“Thật… thật sao?” Khúc Nhiễm nhẹ giọng cười một tiếng, lâm vào mê mang.
“Mau lên! Mau cõng cô ấy ra ngoài!” Trước khi hoàn toàn hôn mê, cô cảm nhận mình được người khác ôm lấy, cả người ngả xuống, hưởng thụ cơn gió lạnh lẽo thổi qua mặt, cảm thấy trái tim của mình như bị đâm thủng trăm ngàn lổ vậy.
“Mặc Dịch Minh… đừng rời bỏ tôi…”
Trong mơ, Khúc Nhiễm nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt đang tươi cười của Mặc Dịch Minh: “Mau tỉnh lại, chúng ta an toàn rồi.”
“Mau nhìn đi, anh đẹp trai kia thật anh tuấn mà! Đúng gu của tôi!”
Một đôi nam nữ được đưa vào bệnh viện, hai người cùng ở một căn phòng.
“Chỉ cần nghĩ lại thì đã thấy rồi, cô xem anh đẹp trai kia tốt với bạn gái mình ghê chưa, bị thương mà vẫn chăm sóc cho cô ấy, quan tâm đến cô ấy! Thật ngưỡng mộ cô gái kia quá!”
“Khúc Nhiễm, con heo ngốc, em nên tỉnh rồi, em đã ngủ hai ngày rồi đấy, không ăn nên gầy luôn rồi kìa.”
“Tôi nghe thấy được đấy.” Khúc Nhiễm từ từ mở mắt, nhẹ giọng cười.