Khúc Nhiễm cười lạnh, tay trái đưa xuống dưới đỡ nắm đấm, đùi phải dùng sức đạp vào bên phải của người đang xông tới.
Đánh nhau một lúc, Khúc Nhiễm dần dần cảm thấy thể lực của mình không đủ.
“Em gái nhỏ à, tôi thấy cô vẫn nên từ bỏ đi!”
Trong những người ở đây trừ Khúc Nhiễm, ít nhiều gì thì cũng có vết thương trên người.
Mặc dù Khúc Nhiễm vẫn đang kiên trì, nhưng mà cô vốn lấy tiến công làm chủ dần dần chỉ còn đỡ đòn, bờ môi bị cắn cũng lộ ra sự tái nhợt.
Thể lực của cô không thể nào lúc nào cũng dồi dào mà sẽ không hao hết được, ngày bình thường cô vô cùng kiêu ngạo về năng lực của mình, nhưng vào lúc này, đối đầu vớ nhiều người như vậy, cô cũng khó tìm được cơ hội trốn thoát.
“Nằm mơ đi! Đồ ngu ngốc!”
Khúc Nhiễm cắn răng, cô không nên tự tin như vậy, bây giờ ngay cả cách chạy trốn cũng là một vấn đề.
“Khúc Nhiễm!”
Tiếng đánh nhau cộng thêm tiếng kêu rên thảm thiết của đám người nằm trên mặt đất rất nhanh đã hấp dẫn người khác tới.
Nghe thấy có người gọi tên của mình, Khúc Nhiễm thoáng sửng sốt, nhìn về phía phát ra tiếng nói, thất thần một suýt, suýt thì bị đánh trúng.
Một người đàn ông chạy tới chỗ cô, phía sau là ánh sáng sáng chói.
“Bùm!”
Lục Ngạn dùng sức đá văng một tên côn đồ, bảo vệ Khúc Nhiễm ở sau lưng, cảnh giác nhìn chằm chằm mấy người trước mặt.
“Em có sao không?” Lục Ngạn lo lắng hỏi thăm.
“Đánh bại những người này trước đã.” Khúc Nhiễm trầm thấp nói, trong đêm tối, đôi mắt của cô trông cực kỳ sáng.
Bởi vì đỡ đòn, hai tay của cô chắc chắn là có rất nhiều chỗ máu bị ứ đọng, nhưng trong lúc này, những cơn đau rát không đủ khiến cô xem trọng, dù sao giải quyết phiền toái trước mắt mới là điều quan trọng nhất.
Hai người phối hợp ăn ý, rất nhanh đã đánh bại mấy tên côn đồ, khiến bọn chúng nằm lăn quay trên mặt đất.
“Làm tốt lắm.” Khúc Nhiễm thở hồng hộc, may mà lúc này cô gặp phải Lục Ngạn, nếu không cô sẽ ra sao thì cô cũng không biết.
Lục Ngạn giúp mình một chuyện lớn, lẽ ra cô nên cảm ơn anh. Chỉ là có làm thế nào thì câu cảm ơn này cô cũng không nói ra được, chỉ có thể xấu hổ nói tiếp: “Thân thủ của anh không tệ, rất ăn ý với tôi.”
Lục Ngạn cười cười, thay cô vuốt lại mái tóc.
Khúc Nhiễm quay đầu nhìn đám người đang kêu thảm trên mặt đất, hừ lạnh, tiến lên đạp mấy cái: “Này thì dám gây với bà đây à! Nếu không đánh chết mấy người thì tôi cảm thấy có lỗi với mình quá!”
“A đừng! Bà cô của tôi ơi, chúng tôi sai rồi!” Lão đại mặc áo khoác màu vàng đã không còn khí phách vừa rồi, hắn ta đang suy tư, sao mình lại để ý đến người phụ nữ đáng sợ này chứ, vậy chẳng phải là rước thêm phiền phức cho mình sao.
“Được rồi, tôi đưa em trở về, những người này tự có cảnh sát giải quyết.” Lục Ngạn hung tợn trừng mắt, mặc dù anh ta rất muốn đưa những kẻ gây thương tổn đến Khúc Nhiễm này vào chỗ chết, nhưng mà nếu hai tay dính máu tươi thì sẽ càng cảm thấy ghê tởm hơn!
“Ừm.” Khúc Nhiễm gật đầu, những người muốn gϊếŧ người cướp của này vẫn nên giao cho cảnh sát, pháp luật sẽ trừng phạt bọn họ một cách thích đáng!
“Valy của tôi.” Hai tay của Khúc Nhiễm có chút bất lực, chỉ có thể hơi giơ tay lên mà thôi, vậy nên cô để cho Lục Ngạn giúp mình kéo valy.
“Ừm.” Lục Ngạn kéo cái valy cách đó không xa đến, trong mắt ẩn chứa sự nghi hoặc nhìn về phía Khúc Nhiễm: “Đã trễ thế như vậy, sao em lại kéo valy ra ngoài?”
“Xảy ra chút chuyện cho nên tôi phải ra ngoài.” Khúc Nhiễm cúi đầu trầm tư một hồi, có lẽ người đàn ông trước mắt này có thể giải quyết tình huống khẩn cấp của mình.
“Tôi không mang theo chứng minh thư, không có chỗ ở.” Khúc Nhiễm có chút ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Lục Ngạn.
Lục Ngạn cười khẽ, trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi gì, mở miệng cười nói: “Bỏ nhà ra đi mà cũng không biết mang theo chứng minh thư à? Được thôi, tôi dẫn em đi tìm khách sạn ở lại trước.”
Lục Ngạn biết cô không thể nào đi đến nhà họ Lục cùng anh ta, dù sao giữa nhà họ Lục và nhà họ Tô vẫn còn có chút quan hệ, nếu như cô đến thì khi gặp phải với người nhà của anh ta cũng chỉ có xấu hổ mà thôi.
“Được.” Khúc Nhiễm gật đầu, đi theo sau lưng Lục Ngạn.
Có Lục Ngạn trợ giúp, cuối Khúc Nhiễm cũng có chỗ đặt chân.
“Em tạm thời ở đây trước đi, nếu như có chuyện gì thì em nhớ gọi điện thoại cho tôi.” Đưa Khúc Nhiễm trở về phòng, Lục Ngạn bàn giao nói.
“Được.”
Ngay khi chuẩn bị rời đi, Khúc Nhiễm đột nhiên gọi Lục Ngạn lại: “Khoảng thời gian tới anh chú ý đến hành tung của người kia một chút.”
Tô Duyệt Nhiên núp trong bóng tối, Mặc Dịch Minh, Lục Ngạn, còn có nhà họ Tô đều đang lặng lẽ điều tra tung tích của cô ta.
Bây giờ dường như Tô Duyệt Nhiên đang chuẩn bị ló đầu ra, chắc chắn sẽ tiến hành trả thù ba người, bắt đầu từ lúc này, ngày nào cũng phải cẩn thận.
Lục Ngạn ngẩn người, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Cô ta tìm tới chỗ ở của em rồi ư?”
Khúc Nhiễm gật đầu, bảo anh ta đi trên đường nhớ cẩn thận.
Trước khi rời đi, Lục Ngạn còn hẹn Khúc Nhiễm ngày mai cùng ăn một bữa.
Khúc Nhiễm bất đắc dĩ đồng ý, xem như báo đáp sự trợ giúp đêm nay của Lục Ngạn.
“Không tìm được Khúc Nhiễm?”
Một người phụ nữ mặc sườn xám đeo mặc nạ, hai bên xẻ tà cao đến đùi, lộ ra một đôi chân dài nhỏ trắng nõn, bộ đồ màu đỏ chót làm nổi bật lên là da trắng nõn, mỗi một cử động đều xinh đẹp quyến rũ.
Nếu không phải thân hình của cô ta đủ khiến người khác rung động, chắc hẳn cũng sẽ không có người dùng nhiều tiền như vậy để mua một đêm của cô ta.
Giọng của người phụ nữ cực kỳ quyến rũ, người nghe nhịn không được lấy mặt nạ của cô ta xuống, sau đó ôm cô ta vào ngực, hung hăng chà đạp một trận.
“Không… Không có…”
Dù cho giọng nói của cô ta dễ nghe đến thế, nhưng mà dưới ánh mắt tàn nhẫn lạnh lùng của cô ta, mấy người đàn ông bị phái đi bắt cóc Khúc Nhiễm vẫn không nhịn được mà run rẩy.
“Anh Lâm, anh nói xem làm sao bây giờ đây?” Người phụ nữ cười híp mắt, hai chân không chịu để yên mà vươn đến chỗ người đàn ông, đầu ngón tay vuốt ve gương mặt của anh ta.
Người đàn ông như đang phải chịu đựng một sự thống khổ to lớn, ánh mắt nóng như lửa nhìn trên nhìn dưới thân thể của người phụ nữ.
Bởi vì sườn xám khó mà che giấu đường cong quyến rũ của cô ta, sự quyến rũ rung động lòng người hiện lên trước mắt, thật là khiến người ta thèm nhỏ dãi.
“Chờ chúng ta làm xong việc, anh sẽ để mấy tên vô dụng đó xin lỗi em.” Giọng nói của người đàn ông vô cùng trầm thấp, tựa như đang phải chịu đựng sự thống khổ vô cùng to lớn.
Trong tầng hầm yên tĩnh, tiếng hít thở càng trở nên rõ ràng, cũng làm cho trái tim của những người khác ở đây đập nhanh hơn.
Đám người đang quỳ một chân xuống đất cố gắng hết sức loại bỏ những âm thanh này ra khỏi đầu mình, hai mắt cũng không dám liếc về phía hai người kia, cúi đầu không nói lời nào.
Dù trước mắt bọn họ là cảnh tượng rất thú vị, nhưng bọn họ không có tư cách, huống chi thế lực sau lưng của người đàn ông trước mắt này rất lớn, thân phận cũng cực kì phức tạp.
Bọn họ không muốn bởi vì kích động mà mất mạng!
“Anh Lâm, đây là anh nói đấy nhá…”
Mặc Dịch Minh đã rời đi một ngày, trong lòng đột nhiên có chút bận tâm về Khúc Nhiễm đang ở thành phố A một mình.
Suy tư một lát, anh chủ động gọi điện thoại cho Khúc Nhiễm.
Tiếng chuông reo thật lâu, hết hồi này đến hồi khác, nhưng mà không có ai nghe máy, điện thoại riêng cũng vậy.
Nếu như Khúc Nhiễm ở nhà, không thể nào không nghe thấy tiếng điện thoại vang lên!
Mặc Dịch Minh đột nhiên nghĩ đến có khi nào Khúc Nhiễm vẫn còn đang tức giận với anh, nên rời khỏi nhà họ Mặc, sau đó cố ý không nhận điện thoại của anh hay không.
Anh vội vàng liên lạc với khách sạn của mình, lại biết được không có cô gái nào tên Khúc Nhiễm vào ở cả.
Bởi vì phòng ở khách sạn dùng chứng minh thư khóa lại, cho nên không thể nào có người vào ở xong lại không ghi lại.
“Khúc Nhiễm không ở trong nhà họ Mặc, cũng không ở trong khách sạn… Nhưng chứng minh thư và túi tiền của cô ấy đều ở chỗ mình mà!”