Khúc Nhiễm nở nụ cười, đứng người lên, dường như bầu trời xanh xám kia cũng trở nên vừa mắt hơn khá nhiều.
Trước khi ông lão đến, nhìn thấy người ta vui vẻ đi dạo, Khúc Nhiễm cảm thấy không biết tương lai sau này mình phải đi đâu.
Dường như cô trùng sinh cũng chỉ là vì báo thù, chưa hề nghĩ tới sau khi báo thù xong thì cô sẽ sống thế nào, cô sẽ bước tiếp trên con đường nào, nhưng bây giờ, cô suy nghĩ rõ ràng rồi!
Cô muốn đi khắp nơi, quẹt hết cái thẻ ngân hàng duy nhất trong túi của mình!
Phụ nữ thật đáng sợ, hở tý ra là lại nghĩ đến quẹt hết cái thẻ ngân hàng.
Vui vẻ cũng quẹt thẻ, không vui cũng quẹt thẻ, muốn làm gì thì làm!
Một bóng dáng màu đen chạy xuyên qua cửa hàng, tựa như đang chạy khắp bốn phía để tìm mục tiêu.
Khi người ta còn chọn từng bộ quần áo, cô đã…
“Cái này, cái này, còn có cả cái này, lấy cho tôi!”
Ánh mắt của người chung quanh nhìn cô chính là: “Nhìn một chút, xem thử cô giàu đến mức nào!”
Trải nghiệm phong cách cô chưa từng thử, ăn những thức ăn lề đường bẩn mà cô chưa từng, cũng không dám ăn, bây giờ cô không thèm quan tâm phía sau còn có người đang truy sát mình, không quan tâm trên vai đang gánh áp lực lớn cỡ nào.
Vào lúc này, cô là Khúc Nhiễm, chỉ là một Khúc Nhiễm thật đơn giản mà thôi.
Khi cô đang hào phóng tiêu tiền thì có mấy người đã để mắt tới cô.
“Lo mà để ý cô ta đi, nếu không tháng này bọn mày đừng nghĩ đến chuyện có thêm đồ ăn!” Một người đàn ông cười xấu xa căn dặn người bên cạnh mình, hai mắt đánh giá Khúc Nhiễm, tâm trạng rất vui vẻ.
“Sao thế đại ca? Vì sao phải để ý đến cô ta chứ?”
“Đồ con lợn! Chúng ta là cướp đấy! Cướp đấy mày có biết không?” Người đàn ông kia cắn răng, hung hăng gõ lên đầu tên nhỏ con bên cạnh, nghĩ thầm sao mình lại giữ lại một người vô dụng như vậy chứ!
Trời đã tối đen, hai chân cũng bắt đầu đau, Khúc Nhiễm quyết định trở lại quán rượu kia, khiêu chiến chuyện cô không dám làm!
“Chờ đó cho tôi! Mặc Dịch Minh! Xem tôi có mắng chết anh không này!”
Khúc Nhiễm dự định hung hăng mắng chết anh, dùng những lời nói mà ngày bình thường cô không dám nói để đè chết anh!
Cô nổi giận đùng đùng rời khỏi cửa hàng, sau lưng có một đám người tụ lại, đi theo Khúc Nhiễm.
Khúc Nhiễm không nhận ra mình đang ở trong nguy hiểm, cất bước đi về phía trước, trong lòng chỉ muốn mắng chết Mặc Dịch Minh.
Suy nghĩ rất đẹp, quyết tâm rất kiên định, nhưng mà khi đi vào một con hẻm nhỏ, trước mắt đột nhiên xuất hiện mấy tên côn đồ vô lại, khuôn mặt tươi cười nhưng trông rất xấu.
“Ơ! Cô gái nhỏ, giờ này cô kéo valy đi lang thang đâu vậy?” Một người đàn ông mặc áo khoác màu vàng đứng ở giữa, phun điếu thuốc ra, nhếch môi cười nói.
Dưới ánh đèn đường mờ tối chiếu rọi xuống, gương mặt của mấy người cũng không rõ ràng, chẳng qua là dáng dấp xấu một chút, nụ cười trông bỉ ổi một chút, thân hình mập một chút, còn lại thì không có gì nổi bật.
Khúc Nhiễm cười cười, không nghĩ tới mình vừa đi vào ngõ hẻm nhỏ thì đã bị người để mắt tới, thật sự là quá xui xẻo!
“Lang thang?” Khúc Nhiễm nheo mắt lại, cười lạnh nói, dường như rất hứng thú đối với cách nói của mấy người: “Sao lại không phải là tôi kéo valy đi tìm chỗ ở?”
Khúc Nhiễm tìm đủ loại chủ đề nhảm nhí, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ nên dùng tốc độ thế nào vừa nhanh vừa tàn nhẫn để quật ngã đám người này.
“Bớt nói nhảm đi! Mấy anh đây để ý cô cả ngày rồi, vừa nhìn là biết cô bị đuổi khỏi nhà! Cô gái nhỏ, chắc là cô chưa qua tuổi nổi loạn đúng không? Dáng dấp trông vẫn còn rất non nớt!”
Dáng dấp Khúc Nhiễm rất đẹp, hơn nữa chỉ có một mình, khó tránh khỏi sẽ bị người khác để mắt tới.
Người đàn ông mặc áo khoác vàng tiến lên phía trước, đạp một cú vào valy của Khúc Nhiễm.
Hắn ta đắc ý cười, lộ ra hàm răng vàng khè, mùi khói thuốc nồng đậm trong miệng lao thẳng vào mặt Khúc Nhiễm.
Khúc Nhiễm thản nhiên lui về sau một bước, ở trong lòng đếm nhân số của đối phương.
Khi nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông áo vàng, Khúc Nhiễm cười ha ha, chỉ vào mấy người, khinh thường nói: “Các người thấy tôi còn non nớt là điều đương nhiên, dù sao trông các người như gấy vậy, đàn ông già bốn mươi năm mươi tuổi, khó tránh khỏi cảm thấy tôi đẹp như tiên trên trời.”
Mấy người kia không chỉ cướp tiền mà còn muốn cướp sắc, nghĩ cũng hay thật, cũng không lấy tấm gương soi xem mình trông như thế nào!
“Ơ hay! Cô gái nhỏ này, cô độc miệng thật đấy!” Người đàn ông mặc áo khoác vàng nheo lại mắt, nụ cười trông càng hèn mọn: “Tôi cảm thấy tôi ngày càng thích cô rồi đấy, đủ cay độc, tôi thích!”
“Đại ca đại ca, anh quên là chúng ta đến cướp bóc rồi sao?” Một thằng em bên cạnh tiến lên trước, nhỏ giọng nói.
“Mày không nhìn thấy cô gái này không có chỗ nào để đi sao? Mày không thể lương thiện một chút được à?” Tên lão đại hung hăng gõ vào đầu của thằng đàn em mình, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tên đàn em oan ức xoa đầu của mình, khéo léo gật đầu, ánh mắt cũng liếc về phía Khúc Nhiễm, nhìn cô từ trên xuống dưới.
Khúc Nhiễm cũng không thích bị người dò xét từ trên xuống dưới, hơi tức giận, cô ngáp một cái, chế giễu nhìn về phía mấy người.
“Lương thiện? Các người làm nghề này mà còn nói lương thiện được à?”
“Cô gái nhỏ, nếu như cô không tin thì bây giờ cô đi theo tôi đi, tôi cho cô xem lương thiện của tôi?” Lão đại vươn tay, nở nụ cười không đứng đắn muốn sờ lên gương mặt của Khúc Nhiễm.
“Biến!” Khúc Nhiễm đẩy ra, tiện thể phun một ngụm nước bọt.
“Ơ! Cô nàng này tức giận tức giận rồi!” Lão đại mặc áo khoác vàng giả vờ như rất kinh ngạc nhìn Khúc Nhiễm: “Sao còn chưa tới dỗ dành cô gái này đi!”
Nghe thấy lão đại ra lệnh, mấy người đứng ở phía sau xông tới, cười cười nhìn Khúc Nhiễm.
Ánh mắt kia giống như là nhìn thấy con mồi vậy, cuồng nhiệt và si mê.
“Em gái nhỏ, cô không ngoan ngoãn nghe lời, vậy mấy an hem chúng tôi chỉ có thể để cô tạm thời chịu một chút đau đớn rồi!”
Mấy người tiến lên vây Khúc Nhiễm lại, muốn nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ khóc thút thít của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn thế này, khóc lên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp!
Lão đại mặc áo khoác vàng vươn tay, muốn bắt lấy cánh tay của Khúc Nhiễm, nhưng mà…
Đây chính là điều mà Khúc Nhiễm muốn, nói nhảm nhiều rồi, hơi mỏi miệng, vậy nên bây giờ cô muốn hoạt động tay chân, để cả người có thể thả lỏng một chút.
“Con mẹ nó, hung gì mà hung! Bà đây đẹp nhất!” Khúc Nhiễm cười, khóe miệng cong lên, trong mắt lóe lên tia sáng: “Trông thấy mấy bộ răng vàng kè của các người, khó chịu thật đấy”
Cô một cú đá văng cái valy, trùng hợp đụng vào đầu gối của một tên con đồ, khiến hắn ta lảo đảo lui lại.
Lại thêm một cú, cô đá vào bụng của tên lão đại, nhìn anh hắn ta nằm trên mặt đất cuộn người rêи ɾỉ.
Mấy người này đột nhiên nhận ra rằng cô bé trước mắt mình cũng không phải một bé ngựa ngoan ngoãn, mà là một con ngựa mạnh mẽ, có sự hoang dã trời sinh!
“Ai thèm quan tâm cô là yêu quái hay là tiên nữ, hôm nay gặp phải chúng tôi, cô phải ngoan ngoãn quỳ xuống cho tôi!” Lão đại mặc áo khoác vàng gầm nhẹ, từ từ bò dậy, ánh mắt nhìn về phía Khúc Nhiễm tràn ngập hung ác.
Mấy người ở đây cũng không thừa nhận cô bé trước mắt lợi hại, chỉ nghĩ là do mình khinh địch để cho lợi dụng chỗ sơ hở mà thôi!
“Chuẩn bị cho tao, cùng nhau xông lên!” Lão đại mặc áo khoác vàng ra lệnh, tựa như cũng không cảm thấy mấy người đàn ông to lớn đánh một mình Khúc Nhiễm là chuyện mất mặt cỡ nào.
“Ồ? Vẫn còn cứng miệng lắm!”