Translator: Nguyetmai
Ngọc Mạn Nhu vẫn biết hai cô con gái nhà mình đối lập nhau. Có điều cô không ngờ con bé còn biết sau này con gái sẽ gả ra ngoài, còn con dâu là được lấy vào nhà.
"Lâm Lâm, ai nói với con những lời này?"
Hạ Lâm bé nhỏ không chút nể nang trợn trắng mắt nói: "Đây chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Đến đứa ngốc cũng biết."
Ngọc Mạn Nhu: "..."
Ngọc Mạn Nhu ngượng ngùng nhìn thoáng qua Tiểu Miêu Miêu đang xoay váy trước gương, trong lòng thầm nghĩ bụng: May mà Tiểu Miêu Miêu không có thông minh như Hạ Lâm. Nếu không thì cũng không có cách nào lừa gạt con bé về nhà mình.
Thật ra cô không biết rằng, năm đó không phải là con trai cô lừa Tiểu Miêu Miêu về mà là Tiểu Miêu Miêu bám chặt lấy Hạ Kỳ.
Cuối cùng, Tiểu Hạ Lâm vẫn không thoát được số mệnh bị Ngọc Mạn Nhu giày vò. Ngọc Mạn Nhu là ai cơ chứ, cô chính là diễn viên đã từng đoạt giải Oscar đấy.
Chỉ cần chảy bừa đôi ba giọt nước mắt là Hạ Lâm bé nhỏ lập tức thỏa hiệp.
Bộ đồ Mãn Thanh mà Hạ Lâm mặc có màu sắc và họa tiết không hoạt bát, tươi sáng như bộ đồ của Tiểu Miêu Miêu, nhưng Hạ Lâm cũng là người đẹp từ nhỏ, mặc lên cũng rất đẹp.
Hạ Lâm mặc bộ trang phục này luôn cảm thấy bất tiện. Ngọc Mạn Nhu kéo cô bé ra đứng trước gương. Hạ Lâm nhìn thấy chính mình trong gương, trong lòng không nói nên lời, bắt đầu uốn éo, muốn cởi đồ.
"Bây giờ con cởi bộ đồ này ra được chưa?"
"Sao lại thế? Không đẹp à?" Ngọc Mạn Nhu khó hiểu nhìn về phía Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu, con thấy Lâm Lâm mặc bộ đồ này có đẹp không?"
Tiểu Miêu Miêu ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, vô cùng nể tình nói: "Đẹp nắm*."
(*) Đẹp lắm.
Dù cho Hạ Lâm có là người chín chắn, già trước tuổi đi chăng nữa nhưng bản chất vẫn là cô bé hơn hai tuổi, khi nghe được lời khen không tránh khỏi có chút xấu hổ.
"Xem đi, ngay cả chị dâu con cũng khen đẹp mà." Vẻ mặt Ngọc Mạn Nhu kiêu ngạo và tự hào.
"..." Hạ Lâm im lặng.
Không hổ là mẹ chồng - nàng dâu mà.
"Cậu chủ."
Có tiếng người hầu cung kính chào truyền từ cửa ra vào. Cậu chủ trong nhà này chỉ có một mình Hạ Kỳ. Hạ Kỳ vừa mới bước vào phòng, một bóng dáng nhỏ nhắn đã nhanh nhẹn lao vào lòng cậu.
Động tác quá nhanh, Hạ Kỳ cũng không kịp nhìn rõ đó có phải Tiểu Miêu Miêu của cậu hay không, nhưng là hương vị ngọt ngào xen mùi thơm của sữa đã lập tức nói cho cậu đáp án.
Tiểu Miêu Miêu cọ mặt vào ngực Hạ Kỳ: "Ôn ã, em nhớ anh lắm."
Hạ Kỳ cúi đầu, đôi mắt thoáng qua vẻ dịu dàng nhìn bé con trong ngực: "Ngoan, ôn ã cũng nhớ em."
"Vì sao hôm nay anh không dẫn em ra ngoài cùng?" Tiểu Miêu Miêu ngẩng cái đầu nhỏ lên, không vui hỏi.
"Bên ngoài nóng lắm, hơn nữa, không phải Miêu Miêu thích ở nhà xem tivi hay sao?"
"Nhưng mà, em muốn ở bên cạnh ôn ã cơ."
"..."
Bấy giờ, Hạ Kỳ mới nhận ra Tiểu Miêu Miêu quá bám cậu rồi.
Cô bé bám cậu, xem cậu là người quan trọng nhất, cậu rất vui, chỉ là qua hè năm nay, Tiểu Miêu Miêu sẽ phải đi nhà trẻ. Đến lúc đó, không biết phải dỗ Tiểu Miêu Miêu sao nữa.
Tiểu Miêu Miêu cũng không xoắn xuýt vấn đề này quá lâu.
Đột nhiên cô bé giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của Hạ Kỳ. Đôi tay bé nhỏ nắm chặt mép váy, xoay một vòng trước mặt Hạ Kỳ.
"Ôn ã, quần áo mới có đẹp không?"
"Rất đẹp." Hạ Kỳ nhìn Tiểu Miêu Miêu khác với mọi khi, trong mắt vụt qua tia bất ngờ. Đôi môi mỏng của cậu khẽ cong lên: "Miêu Miêu xinh đẹp nhất."
Không biết vì sao, nghe thấy lời khen của Hạ Kỳ, Tiểu Miêu Miêu cảm thấy có chút ngại ngùng.
Hạ Kỳ vừa vào phòng đã không thèm để ý đến Ngọc Mạn Nhu đứng bên nhìn con trai và con dâu ngọt ngọt ngào ngào với nhau. Cô cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.
Đang bắt nạt cô không có chồng ở bên đấy à?
"Con trai, mẹ và em gái con đều còn ở đây đấy. Hai người các con muốn đằm thắm với nhau thì buổi tối về phòng đóng kín cửa thoải mái đi ha!"
Hạ Kỳ: "..."
Hạ Lâm vẫn luôn cố gắng che giấu sự tồn tại của bản thân đột nhiên bị Ngọc Mạn Nhu đem ra để đâm về phía Hạ Kỳ, liền cho ông anh mình một ánh mắt tự cầu phúc đi rồi nhấc chân định chuồn.
Cô bé còn chưa bước lên cầu thang đã nghe thấy giọng nói mềm mại của Tiểu Miêu Miêu.
"Ôn ã, anh xem trang phục của Nâm Nâm cũng rất đẹp đó."
Hạ Lâm: "..."