Translator: Nguyetmai
Tiểu Miêu Miêu mà Hạ Kỳ lo lắng, suy nghĩ đã sớm quên sạch sành sanh về cậu rồi. Hiện tại, cô bé đang vui vẻ mà ôm một bộ đồ xinh đẹp, xoay quanh trước gương.
"Mẹ ơi, đây là quần áo Tiểu Yến Tử mặc sao?"
"Đúng vậy!" Ngọc Mạn Nhu cười đi đến, nhận lấy bộ quần áo trong tay Tiểu Miêu Miêu, giúp cô bé mặc vào: "Tiểu Miêu Miêu có thích không?"
"Thích lắm ạ."
Ngọc Mạn Nhu cong môi cười. Cô mới nhận một bộ phim về triều đình nhà Thanh, bên ê kíp đem trang phục mẫu đến cho cô xem.
Lúc nhìn thấy bộ trang phục mẫu, Ngọc Mạn Nhu lập tức nhớ tới Tiểu Miêu Miêu rất mê "Hoàn Châu Cách Cách" nên lúc may trang phục, cô tiện thể cho người làm thêm một bộ cho Tiểu Miêu Miêu. Nhìn bộ dạng thích thú của cô bé, Ngọc Mạn Nhu cũng vui lây.
Ngoài quần áo ra, cái mũ cách cách, ở giữa thêu một đóa hoa mẫu đơn màu hồng nhạt, chung quanh còn đính một ít ngọc trai nữa. Đợi sau khi Tiểu Miêu Miêu thay đồ xong xuôi, hai mắt Ngọc Mạn Nhu cũng tỏa sáng long lanh.
Cô bé mặc dù còn nhỏ, nhưng lại là một cái "giá treo quần áo" tiêu chuẩn, trang phục nào cho cô bé mặc cũng đẹp.
Gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn, làn da trắng nõn, đôi mắt long lanh như biết nói, mặc một bộ trang phục nhà Mãn Thanh được may theo số đo riêng lập tức tăng thêm muôn phần xinh đẹp, giống như một mỹ nhân nhỏ từ triều Thanh xuyên không mà đến.
Vẻ mặt Tiểu Miêu Miêu mong chờ nhìn Ngọc Mạn Nhu: "Mẹ xem, con có xinh không?"
Tiểu Miêu Miêu đang ở độ tuổi thích được khen, cô bé thích nhất là được người khác khen mình xinh đẹp.
Ngọc Mạn Nhu giơ ngón tay cái, cười nói: "Tiểu Miêu Miêu xinh nhất đó."
"Hi hi."
Tiểu Miêu Miêu ngại ngùng cười, lại chạy tới trước gương ngắm bộ quần áo mới của mình. Sau khi Tiểu Miêu Miêu chạy đi, Ngọc Mạn Nhu lại nhìn về phía ghế salon đang lộ ra nửa cái đầu nho nhỏ.
Cô bé Hạ Lâm đang nghiêm chỉnh, quy củ ngồi trên ghế salon để xem video khoa học viễn tưởng không gian, đột nhiên cảm thấy sau đầu có một ánh mắt như mắt sói nhìn chằm chằm vào mình.
Cô bé chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Ngọc Mạn Nhu đang cười không chút ý tốt khiến Hạ Lâm giật mình, nhảy dựng lên trên ghế salon.
Gương mặt lạnh lùng rốt cục cũng lộ ra vết nứt: "Mẹ... mẹ nhìn con làm gì vậy?"
Ngọc Mạn Nhu xoay người lấy trong túi ra một bộ trang phục khác tương tự bộ của Tiểu Miêu Miêu, chỉ khác họa tiết.
"Lâm Nhi, mẹ không phải loại người có con dâu lập tức quên con gái ruột. Mẹ cũng đã chuẩn bị cho con một bộ này, mau qua đây thử đi!" Ngọc Mạn Nhu chớp mắt, dụ dỗ nói.
Những lúc không đi quay phim, Ngọc Mạn Nhu rất thích chưng diện, chải chuốt cho hai cô bé nhà mình.
Ngọc Mạn Nhu có một niềm đam mê đặc biệt với các cô bé được ba mẹ trang điểm cho. Mỗi lần đi trên đường, nhìn thấy những cô công chúa xinh xắn đáng yêu được người khác dắt tay, cô đều ngứa ngáy không chịu nổi.
Hạ Kỳ ngày nhỏ cũng không thoát được bàn tay tàn ác của Ngọc Mạn Nhu. Trong điện thoại di động của cô còn có rất nhiều ảnh chụp Hạ Kỳ cosplay thành cô công chúa nhỏ. Khó khăn lắm trong nhà mới có hai cô con gái, cô làm sao có thể dễ dàng bỏ qua chứ?
Ngọc Mạn Nhu xoa hai tay trước ngực, chậm rãi đi về phía Hạ Lâm, dáng vẻ tươi cười dần dần trở nên bỉ ổi.
"..." Khóe miệng Hạ Lâm co rút, cơ thể bé nhỏ không khống chế được mà co lại.
"Mami, con thấy mẹ không bất công một chút nào hết. Sau này con sẽ gả ra bên ngoài, mà Tiểu Miêu Miêu lại được gả vào nhà mình, mẹ đối xử tốt với chị ấy một chút là phải rồi."
Sợ Ngọc Mạn Nhu không tin, Hạ Lâm còn thề thốt bổ sung thêm: "Con nói thật đó."
Có trời mới biết, cô bé mong là mẹ mình quan tâm đến Tiểu Miêu Miêu nhiều hơn chút nữa, và đừng quan tâm đến cô bé làm gì.
Mẹ cô bé giày vò Tiểu Miêu Miêu là đủ rồi mà, vì sao còn phải cố tình muốn giày vò thêm cả cô bé nữa chứ? Giờ phút này, trong lòng Hạ Lâm đang khóc rất thảm thương...