Editor: Nguyetmai
Tiểu Miêu Miêu đã nguôi giận, đưa chai nước trên tay cho Hạ Kỳ.
"Thất cách cách, cho anh này."
Vừa rồi chơi bóng rổ nên cơ thể mất nước, Hạ Kỳ vặn nắp chai ra, uống từng ngụm lớn. Yết hầu bởi vì uống nước mà chuyển động lên xuống, Tiểu Miêu Miêu nhìn vậy nuốt nước miếng.
Ừng ực!
Hạ Kỳ dừng động tác uống nước lại, nhìn Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu khát à?"
"Vâng!"
Tiểu Miêu Miêu như ma xui quỷ khiến mà gật đầu. Không biết là do nước ngọt, hay là bởi vì Hạ Kỳ đã uống, Tiểu Miêu Miêu lại cảm thấy nước này rất ngon, không còn nhạt nhẽo vô vị như trước nữa.
...
Phía bên Hạ Kỳ thì ấm áp, hạnh phúc đong đầy, còn không khí ở dưới sân lại có vẻ như giương cung bạt kiếm.
Miêu Kỳ Phong hiện giờ đang ở tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu tiến, ắt sẽ dẫn đến cuộc đại chiến thế giới. Nếu lui, thế thì thật quá mất mặt. Đám con gái nhìn Miêu Kỳ Phong không hề có ý định nhường bước.
Thật ra Miêu Kỳ Phong cũng là một anh chàng đẹp trai, nhưng bởi vì hình tượng cà lơ phất phơ ngày thường của cậu ta gây ấn tượng quá mạnh mẽ, cho nên mọi người đã theo thói quen lơ là khuôn mặt tuấn tú của Miêu Kỳ Phong.
"Này, Miêu Kỳ Phong, trợ thủ của cậu có tới hay không? Không tới thì chúng ta bắt đầu ra tay đi!"
Có cô bạn đã chờ đợi đến mất kiên nhẫn rồi.
"Hừ, đối phó với đám chân yếu tay mềm như các cậu mà tôi còn cần tìm người trợ giúp sao?" Miêu Kỳ Phong nhướng mày, nói với vẻ khinh thường.
"Được đấy! Cậu lợi hại, cậu giỏi lắm!"
Tiếng khớp xương hoạt động kêu răng rắc hết đợt này đến đợt khác. Mồ hôi lạnh phía sau lưng Miêu Kỳ Phong không ngừng tuôn, nhưng thân là nam tử hán đại trượng phu, sao có thể cởi áo giáp mà chạy trốn được.
"Bây giờ chúng tôi sẽ cho cậu thấy, đám con gái chân yếu tay mềm như chúng tôi sẽ đánh cho cậu tè cả ra quần."
Vừa dứt lời, bạn nữ cầm đầu liền vung nắm đấm lên, đánh về phía Miêu Kỳ Phong. Miêu Kỳ Phong cũng không phải dạng vừa, ngay tại lúc bạn nữ kia vung nắm đấm qua, cậu ta cũng nắm chặt thành quyền, chuẩn bị nghênh chiến. Ánh mắt của hai người va chạm ở giữa không trung bắn ra tia lửa vô hình, nắm đấm giơ đến giữa không trung, lập tức rơi xuống người đối phương.
Nhanh như chớp, một tiếng quát non nớt vang lên từ phía sau bọn họ.
"Tất cả dừng tay!"
Thời điểm tiếng nói vang lên, nắm đấm của Miêu Kỳ Phong khựng lại trong chốc lát. Nhưng tay nữ sinh phía đối diện vẫn không dừng lại, mà đánh thẳng vào ngực Miêu Kỳ Phong.
"Cẩn thận..."
Lúc Hạ Lâm hô lên thì đã muộn, Miêu Kỳ Phong không chú ý, bị đập cho lùi lại vài bước, che lấy vùng ngực đau âm ỉ, phẫn nộ trừng mắt nhìn người đối diện: "M* kiếp, cậu đánh lén?"
Cô nàng nhún vai, dửng dưng nói: "Cậu làm gì được tôi?"
"Chúng ta đi thôi!"
Nam thần đi rồi, các cô bé cũng chẳng còn tâm trạng ở chỗ này đánh nhau nữa. Nơi đây là trường học, nếu để hiệu trưởng biết được bọn họ tụ tập ở chỗ này gây sự đánh nhau, có lẽ cả đám đều sẽ bị nhốt trong nhà.
Sau khi đám con gái kia rời đi, Miêu Kỳ Phong mới nhìn theo hướng phát ra âm thanh vừa rồi. Vừa ngẩng đầu lên, liền đối diện với một khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm.
Miêu Kỳ Phong ưỡn thẳng lưng lên, cười hì hì nhìn Hạ Lâm: "Lâm Lâm, sao em lại tới đây?"
Hạ Lâm mặt mày vô cảm, đi đến trước mặt Miêu Kỳ Phong: "Nếu em không tới, có phải anh định chịu đánh đến khi thịt nát xương tan không?"
"Sao lại thế được?"
Miêu Kỳ Phong không muốn nhận mình nhát gan, nhất là ở trước mặt Hạ Lâm.
"Phải nói là anh đánh cho bọn họ đến nỗi tan tác chim muông mới đúng."
Hạ Lâm ném một ánh mắt xem thường về phía Miêu Kỳ Phong: "Chẳng lẽ anh không biết quân tử động khẩu, không động thủ sao? Anh là con trai mà lại đánh nhau với đám con gái, không cảm thấy mất mặt sao?"
Miêu Kỳ Phong: "..."
Tiêu rồi, có phải cậu ta đã để lại hình tượng xấu là đánh con gái trong lòng Hạ Lâm không?
"Lâm Lâm, em nghe anh nói..."
Miêu Kỳ Phong muốn giải thích với Hạ Lâm, nhưng lời mới nói được một nửa thì cậu ta dường như cảm giác được cái gì đó, nên không nói nữa...